Mấy ngày qua, Sở Hồng và Thẩm Hương tức giận, luôn trưng cái bản mặt không tốt với Trần Thắng và Thẩm Tư, còn rút dự án vốn dĩ cho Trần Thắng về.
Trần Thắng uất ức, kết quả trong một lần say rượu, không biết bạn của ông ta nghe được từ ai mà bảo Thẩm Nhu và Giang Triều có quan hệ rất tốt, nói Trần Thắng ôm được cái đùi lớn nhà họ Giang, lần này Trần Thắng như vừa tỉnh giấc chiêm bao.
Vốn dĩ Trần Thắng cho rằng cho dù Thẩm Nhu bỏ nhà đi thì thì chắc chắn sẽ tự quay về, ông ta cảm thấy mình hiểu rất rõ tính cách của Thẩm Nhu.
Không nói người khác, cứ nói Trần Quân, đó là người em trai Thẩm Nhu chăm sóc từ nhỏ đến lớn, kết quả ông ta cứ chờ mãi mà Thẩm Nhu chẳng có chút tin tức nào, không còn cách nào khác, Trần Thắng và Thẩm Tư chỉ có thể chủ động đi tìm Thẩm Nhu.
Thái độ này của Thẩm Nhu khiến Trần Thắng lúng túng: “Mày có biết nếu bố mẹ không sinh mày ra thì bây giờ mày hoàn toàn không có khả năng đứng ở đây! Cho mày ăn học suốt bao nhiêu năm, thứ mày học vứt hết đi rồi hả?"
Thẩm Tư đứng cạnh nhẹ nhàng nói: “Nhu Nhu, bố mẹ thực sự không còn cách nào khác mới đến tìm con, con làm mất lòng nhà họ Sở, con cũng biết chúng ta luôn dựa vào nhà họ Sở, bây giờ bọn họ rút tất cả các dự án vốn cho chúng ta lại, sau này có khả năng sẽ không hợp tác với chúng ta nữa, con xem con...”
Thẩm Nhu mỉm cười: “Vì thế,q các người muốn tôi tìm Giang Triều, bảo Giang Triều nhờ ông cụ Giang giúp các người, để công ty nhà họ Giang hợp tác với các người, thậm chí nếu như có thể thì có phải các người có thể đưa tôi cho Giang Triều luôn không?”
Vẻ mặt cô bình tĩnh: “Nhưng tôi không hiểu, tại sao các người có thể hùng hồn đứng ở đây nói tôi đắc tội nhà họ Sở nên nhà họ Sở mới không hợp tác với các người nữa? Hay là chỉ cần có sai lầm thì các người đều cảm thấy đều là lỗi của tôi?”
Thẩm Nhu đã từng bị bọn họ vứt đến cho Giang Triều chỉ vì lợi ích, Thẩm Nhu không muốn để bọn họ đưa mình cho Giang Triều lần thứ hai, tình hình lúc này khiến bọn họ muốn đưa cô cho Giang Triều, gửi cô đến nhà họ Giang để trao đổi lợi ích, Thẩm Nhu cảm thấy vừa mất mặt vừa hoảng hốt, hơn nữa, dựa vào đâu chứ?
Thẩm Nhu: “Các người nói da mặt Trần Quân có dày không, tôi mượn phòng phát thanh phát mấy lời các người vừa nói ra khắp toàn trường, liệu cậu ta có cần chuyển trường không?”
Thấy Thẩm Nhu không giống như nói đùa, Thẩm Tư hơi sợ, bà ta kéo Trần Thắng, nghĩ đến chuyện Trần Quân phải ra khỏi trường thì vội vàng không cho Trần Thắng nói chuyện nữa, bà ta mỉm cười nói với Thẩm Nhu mấy câu rồi kéo Trần Thắng chạy trối chết.
Thẩm Nhu nhìn tài xế, hơi ngại ngùng nói: “Chú Lý, chú có thể không nói chuyện vừa rồi với Giang Triều và mọi người không?”
Thật sự khó xử và quẫn bách.
Tài xế thấy Thẩm Nhu rất đáng thương, chuyện này cũng không phải chuyện gì bắt buộc phải nói cho Giang Triều, vì thế xem xét đến thể diện của cô bé Thẩm Nhu này mà đồng ý với Thẩm Nhu, còn an ủi Thẩm Nhu một lúc, nhưng chú ấy cũng không biết an ủi thế nào, cuối cùng chỉ biết mắng Trần Thắng và Thẩm Tư mấy câu.
Lúc Giang Triều đi ra, Thẩm Nhu đã mua kẹo bông gòn đứng bên ngoài chờ cậu, cô ngoan ngoãn mặc thêm áo khoác dày, nét mặt tươi cười, Giang Triều bước nhanh chân đi tới cạnh cô, nhìn phần gáy thon dài của cô bèn nghĩ nhất định phải mau đan xong khăn quàng cổ cho mới được.
Đan khăn quàng cổ thực sự rất khó, nếu không thì cậu chăm chỉ ắt sẽ sớm thành công.
Giang Triều cầm kẹo bông vị dâu tây không cam tâm cắn một cái, khoe khoang với Tần Lễ và Lý Thâm một lúc, không nói gì, chỉ cầm kẹo bông ngồi ở phía sau.
Lý Thâm tưởng Giang Triều mua cho Thẩm Nhu, Thẩm Nhu không ăn, kẹo bông mới tới tay Giang Triều đang đứng cạnh mình, cậu ta nghiêng người cắn một miếng, rất ngọt cũng rất ngon.
Lý Thâm cứ cắn miếng này đến miếng khác, đến lúc Giang Triều thu lại ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Nhu, Lý Thâm vẫn đang há miệng cắn tiếp, Giang Triều thấp giọng mắng một câu, tức giận đến mức mặt lạnh như băng, Lý Thâm đứng cạnh rùng mình một cái.
Lý Thâm: “Thẩm Nhu, cậu có muốn ăn cá nướng không, lát nữa tôi mời cậu ăn cá nướng nhé?”
Thẩm Nhu: “Được đó.”
Lý Thâm nhanh chóng quay lại cười rạng rỡ với Giang Triều: “Ăn cá nướng, ăn cá nướng.”
........!
Sau khi Trần Thắng và Thẩm Tư trở về thì tâm trạng không thoải mái cho lắm, lúc đó Thẩm Nhu và Giang Triều đi với nhau, bọn họ cũng không nghĩ gì nhiều, sau đó suy nghĩ kỹ lại thì bây giờ có chút hối hận.
Không hối hận vì Thẩm Nhu bỏ nhà đi mà không tìm cô, mà hối hận không giữ Thẩm Nhu lại vì Giang Triều.
Thẩm Tư nén giận trong lòng: “Mấy ngày trước tôi đến nhà họ Sở, Thẩm Hương nói tôi mấy câu, còn bảo tôi chăm sóc con gái mình, chị ấy tự biết lo cho Sở Lam, nói thế chẳng phải không muốn để tôi và Sở Lam qua lại nhiều sao? Chị ấy ỷ vào nhà họ Sở, cậy chúng ta cần bọn họ giúp.”
Bà ta tiếp tục: “Nhắc tới Thẩm Nhu thì cũng đủ nhẫn tâm, đúng là giống y như Thẩm Hương rồi!”
Trần Thắng: “Thẩm Tư!”
Thẩm Tư quả là hơi kích động, bà ta liếc nhìn lên trên tầng, hạ thấp giọng nói tiếp: “Thẩm Nhu đúng là nhẫn tâm mà, thế mà lại dùng Trần Quân uy hiếp chúng ta, cho rằng chúng ta không dám làm gì ở trường đó khiến Trần Quân mất mặt.”
Trần Quân đứng trên tầng bịt miệng mình lại, vì nghe được đoạn đối thoại kia mà cả người chấn động, đứng im tại chỗ không tiến lên trước, Thẩm Tư nói gì, bà ấy nói Thẩm Nhu giống Thẩm Hương, nếu như Thẩm Nhu giống Thẩm Hương thì chẳng phải Thẩm Nhu là con của Thẩm Hương ư, nếu như Thẩm Nhu là con gái Thẩm Hương thì tại sao Thẩm Nhu là chị cậu, còn Sở Lam thì sao?
Trần Quân quay lại phòng gần như không gây ra bất cứ tiếng động nào, tâm trạng hơi rối bời.
Dưới tầng, Thẩm Tư càng nghĩ càng giận, muốn ôm chặt cái đùi nhà họ Giang, nếu ôm được cái đùi nhà họ Giang này thì nhà họ Sở tính là gì chứ?
Thẩm Tư: “Bây giờ không thể đối xử với Thẩm Nhu như trước nữa, phải nhẹ nhàng, ông biết chưa hả, cả nhà họ Sở bên kia nữa, vẫn phải tiếp tục lấy lòng.”
Mấy ngày qua Trần Thắng thực sự hơi mệt, lại không thể phản bác lời Thẩm Tư, Thẩm Tư nói cũng đúng1, phải nghĩ