Mấy ngày sau đó, Sở Hồng và Thẩm Hương cứ luôn xuất hiện trước mặt Thẩm Nhu, ngoại trừ lần đầu tiên Thẩm Nhu chủ động nói chuyện với họ, sau đó cô coi họ như người xa lạ vậy, bọn họ cho Thẩm Nhu cái gì cũng bị cô từ chối hết.
Con người Thẩm Nhu ấy à, cô đã xác định chuyện gì rồi thì sẽ rất kiên quyết, giống như đời trước cô theo đuổi Chu Tự vậy.
Thật ra Sở Hồng và Thẩm Tư cực kỳ không thích đến trường tìm Thẩm Nhu, mỗi lần bọn họ đến đây đều nghĩ đến lúc đầu cũng tại nơi này bọn họ chèn ép Thẩm Nhu thế nào, nhưng bọn họ không biết đi tìm Thẩm Nhu ở đâu ngoài chỗ này.
Lúc Chu Tự gặp Thẩm Nhu ở trường cũng ngây người, cậu ấy cười nói: “Không ngờ, em thế mà mập hơn...”
Thẩm Nhu béo lên khoảng hai cân, mọi công lao đều thuộc về đám Giang Triều, Thẩm Nhu không để ý tới chuyện này chút nào, bọn họ không biết an ủi cô thế nào nên chỉ có thể mua đồ ăn ngon, đồ chơi thú vị cho Thẩm Nhu, thậm chí khi Thẩm Nhu lên lớp, cứ đến giờ giải lao Lý Thâm đều đến đưa đồ ăn cho Thẩm Nhu.
Không biết bao nhiêu người hâm mộ Thẩm Nhu, Giang Triều thích cô, hai anh em của Giang Triều coi cô như cục cưng của cả nhóm mà nuông chiều, có người nói, có một lần Lý Thâm đến đưa đồ ăn vặt cho Thẩm Nhu, đưa đồ ăn xong rồi còn lặng lẽ đưa thêm một cốc trà sữa mà Giang Triều không cho Thẩm Nhu uống nhiều, còn bảo cô không được nói cho Giang Triều biết, kết quả chẳng bao lâu sau Tần Lễ cũng cầm một cốc trà sữa đến, nói y hệt vậy, lại qua một lúc, Giang Triều cũng mang trà sữa tới...!
Thẩm Nhu mỉm cười ngọt ngào hơn hết thảy nụ cười trước đây: “Giang Triều nấu cơm rất ngon, Lý Thâm thì biết chọn đồ ăn vặt, Tần Lễ thì cứ bắt em ăn các loại hoa quả này kia nên em béo lên mấy cân.”
Chu Tự: “Sắp thi học kỳ rồi, chiều anh mang sổ ghi chép đến cho em nhé.”
Thẩm Nhu lắc đầu: “Không cần đâu, Tần Lễ học rất giỏi.”
Đối với lời nói của Thẩm Nhu, Chu Tự hơi nghi ngờ nhưng cậu ấy cũng không nói nhiều, chào tạm biệt với Thẩm Nhu rồi trở về.
......!
Thẩm Hương nhớ tới chuyện Thẩm Nhu đánh đàn, trước đây bà ta cảm thấy Thẩm Nhu nói trước mặt tất cả mọi người rằng cô không biết đánh đàn, sau đó lại đánh cực kỳ tốt là do cô lòng dạ thâm hiểm, bây giờ ngẫm nghĩ lại một chút thì cảm thấy đau lòng, bà ta nghĩ lần trước bà ta gặp được Thẩm Nhu ở cửa hàng đàn chắc là vì cô không có piano.
Hôm gặp nhau ở cửa hàng đàn, Thẩm Nhu vì không có đàn của mình mà phải đến cửa hàng đàn, bà ta thì đến mua đàn piano cho Sở Lam.
Từ khi biết Thẩm Nhu mới là con gái ruột của mình, Thẩm Hương chưa từng gặp Sở Lam, bà ta nghĩ đến những việc này thì hận Sở Lam, nhưng bà ta biết chuyện này không liên quan tới Sở Lam, Sở Lam là đứa trẻ mà bà ta tự tay nuôi lớn nên bà ta không lỡ để Sở Lam trở về nhà họ Trần, nhà họ Trần bây giờ không có nhà họ Sở giúp chỉ có thể sống cuộc sống vô cùng bình thường, Sở Lam về đó thì phải làm sao chứ.
Thẩm Hương lại tới trường Thẩm Nhu, lần này bà ta gặp được Thẩm Nhu thông qua cô Lý - giáo viên chủ nhiệm của Thẩm Nhu, nếu như không phải vậy thì có khi bà ta chỉ nói mấy câu với Thẩm Nhu thì Thẩm Nhu đã bỏ chạy mất dạng.
Khi thấy Thẩm Nhu, nước mắt Thẩm Hương còn chưa kịp rơi, Thẩm Nhu đã bất đắc dĩ mỉm cười: “Bác Thẩm, sau này đừng quấy rầy cuộc sống của cháu nữa, vào lần đầu tiên bác tới trường tìm cháu vì cháu là con gái bác, bác không chọn cháu giữa cháu và Sở Lam, thậm chí ngay cả một lời cam kết cũng không thèm cho, điều đó có nghĩa là ắt hẳn sau này chúng ta chỉ có thể là người xa lạ.”
Thẩm Hương: “Xin, xin lỗi con.”
Thẩm Nhu: “Bác không cần xin lỗi cháu, cũng không cần nói bác sinh cháu ra thì bác nợ cháu, cần bảo