Hai bố con đến chợ đen.
Chợ đen ở Thượng Hải có quy mô lớn hơn chợ đen ở huyện Lâm An, hàng hóa cũng phong phú hơn.
Ngoại trừ rau củ, hoa quả, đồ hộp, còn có lạp xưởng, thịt khô, rất nhiều loại đồ hộp hiếm thấy ở Liên Xô.Trình Dao Dao ăn mặc sang trọng, có người lập tức đi tới chào hàng bán vải vóc và máy ghi âm.
Bố Trình cười nói: “Dao Dao thích không? Bố có thể lấy phiếu công nghiệp đến cửa hàng mua một cái cho con.”Trình Dao Dao không có hứng thú với máy ghi âm, cô nói: “Con muốn mua tủ lạnh.
Mùa hè trong thôn rất nóng, không được ăn kem ly.”“Tủ lạnh?” Bố Trình kinh ngạc nói: “Được, bố sẽ nghĩ biện pháp mua một cái để trong nhà, chờ con về có thể ăn kem ly.”Trình Dao Dao thuận miệng nói: “Con muốn mang về thôn Điềm Thủy.”Bố Trình cười nói: “Đúng là lời trẻ con.
Quá trình vận chuyển tủ lạnh rất phiền phức, chờ con về đây lại phải chuyển lần nữa sao?”Trình Dao Dao suy nghĩ một lúc, sang năm cô và Tạ Chiêu sẽ thi đại học, để tủ lạnh trong thôn không dùng được bao lâu.
Cô bỏ ý nghĩ này đi, nói: “Bố, chúng ta mua cá đi.”Hai bố con mua rất nhiều đồ, thịt khô, cá vàng, rong biển khô, thịt lợn hết nên chuyển sang mua hai cục xương to.
Sau đó bố Trình còn mua thêm một hộp kem bơ.Bố Trình xách đồ trong tay thúc giục Trình Dao Dao: “Dao Dao ăn đi, lúc nhỏ con thích ăn cái này nhất.”Kem bơ ở niên đại này rất ngon, vừa cho vào miệng liền tan, mùi vị thơm ngọt.
Sáng nay Trình Dao Dao ăn bánh mì bơ và bánh rán nhưng vẫn muốn ăn kem bơ.Bố Trình cười tủm tìm nhìn cô ăn, con gái kén ăn ở trong mắt ông trở nên vô cùng đáng yêu.Hai bố con xách túi lớn túi nhỏ đi về nhà, hàng xóm kinh ngạc chào hỏi bố Trình: “Kỹ sư Trình, hôm nay ăn Tết à? Sao mua đồ nhiều đồ ăn ngon thế?”Bố Trình vui vẻ đỏ bừng mặt, ông nói: “Dao Dao nhà tôi về rồi.”Hàng xóm trợn mắt nhìn Trình Dao Dao, họ khen ngợi: “Trời ạ, đây là Dao Dao sao? Nếu ông không nói tôi còn tưởng ngôi sao điện ảnh từ đâu tới đó!”Từ nhỏ Trình Dao Dao đã được khen xinh đẹp, lúc cô xuống nông thôn, hàng xóm đều bóp cổ tay tự hỏi cô gái mềm yếu như thế có thể sống nổi ở nông thôn không?Không ngờ bông hoa Trình Dao Dao không tàn mà còn tươi đẹp hơn.
Một nụ cười, một cái nhăn mày hay cách ăn mặc trêи người đều thể hiện sự cao quý của đại tiểu thư.Trình Dao Dao có ấn tượng mơ hồ với mấy người hàng xóm này, cô chỉ có thể đi theo bố Trình chào hỏi mọi người: “Bác Trương”, “Bác Vương”,… Bố Trình biết con gái mình mệt mỏi, ông cười tủm tỉm nói: “Dao Dao mới về nên còn mệt.
Hôm nào tôi bảo con bé sang nhà mấy người chúc Tết.”Nhà ở Thượng Hải rất chật hẹp, 7,8 người chen chúc trong một căn nhà nhỏ hai phòng là chuyện bình thường.
Nhà họ Trình có 3 phòng, phòng bếp cũng rộng rãi.
Trong phòng bếp đầy lon rỗng , gia vị, trêи tường treo tỏi ớt, trêи kệ bếp còn dính đầy dầu mỡ.
Chậu hoa tường vi trêи bệ cửa sổ khô héo, mấy chậu hành tỏi ngược lại xanh tươi tốt.Trình Dao Dao sờ bờ tường, đầu ngón tay trắng nõn lập tức xuất hiện cặn dầu màu nâu đậm.
Trình Dao Dao nhăn mũi ghét bỏ.Bố Trình xắn tay áo dọn dẹp phòng bếp, ông nói: “Dao Dao, trong phòng bếp bẩn, con ra ngoài đi, hôm nay bố sẽ bộc lộ tài năng cho con xem.”Chân bố Trình còn chưa tốt, ông còn cố gắng tự nhiên, lúc đi đường tận lực duy trì, bây giờ mệt mỏi, đi khập khiễng trong phòng.
Trình Dao Dao nhìn trán ông chảy mồ hôi đứng trong phòng bếp, cô đau lòng một trận.Trình Dao Dao dựa vào cửa phòng bếp nói: “Sao Ngụy Thục Quyên không về nấu cơm? Bố thường xuyên nấu cơm sao?”“Đứa nhỏ này, sao có thể gọi cả họ và tên dì Ngụy như vậy?” Bố Trình nói: “Không phải bố đã nói rồi sao.
Dì Ngụy về nhà mẹ đẻ chuẩn bị đồ Tết, có lẽ dì Ngụy và mọi người ăn ở bên ngoài rồi.”Trình Dao Dao không vui: “Họ ăn ở bên ngoài thì để mặc bố ở nhà đói bụng sao? Lúc con về trêи bàn vẫn còn đồ ăn thừa từ tối qua, có phải tối qua bố tự mình ăn cơm không?”Bố Trình không nói gì, ông vừa đi vừa tìm kiếm: “Cái nạo ở đâu nhỉ? Chắc là ở chỗ này…”Trình Dao Dao nói: “Bố ra ngoài đi, con nấu cơm cho.”Bố Trình kinh ngạc nói: “Dao Dao, con biết nấu cơm sao?”“Bố ra ngoài đi!” Trình Dao Dao đẩy bố Trình ra ngoài, cô đeo tạp dề lên sau đó cầm dao phay chuẩn bị nấu cơm.Bố Trình lo sợ đứng ở cửa phòng bếp lải nhải: “Dao Dao, cẩn thận tay đó!”“Chậm thôi, chậm thôi, đừng cắt vào tay, dao phay rất sắc!”“Đừng để dầu bắn vào người, bị bỏng sẽ đau lắm đấy! Để bố làm cho!”…Trình Dao Dao cảm thấy rất phiền, nếu không phải nể cái quyển sổ tiết kiệm kia, cô đã mắng ông một trận rồi.
Nguyên chủ không biết nấu cơm, Trình Dao Dao chỉ tùy tiện xào khoai tây, cá hấp, canh cà chua trứng.Hai mặn một canh bê lên bàn, mùi thơm nức mũi, món chính là bánh bao chay mua ở quán cơm.
Trình Dao Dao không dùng quá ba phần sức lực để nấu một bàn đồ ăn đơn giản này nhưng lại làm bố Trình cực kỳ kinh ngạc.Trình Dao Dao gắp khoai tây sợi vào trong bát bố Trình: “Bố ăn đi.”Bố Trình lấy lại tinh thần, ông cho khoai tây vào miệng, cổ họng nghẹn lại không nếm được mùi vị gì: “Dao Dao biết nấu cơm rồi, đây là lần đầu tiên bố được ăn cơm Dao Dao nấu…”Trình Dao Dao múc một bát canh đặt trước mặt bố Trình, cô hơi xấu hổ nói: “Con làm rất nhiều việc ở nông thôn.
Không làm sẽ bị đói.”Bố Trình lập tức rơi nước mắt.
Con gái mềm yếu của ông ở nhà không phải làm gì cả, rốt cuộc con bé đã phải chịu bao nhiêu khổ sở ở nông thôn?“Chịu rất nhiều đau khổ.” Trình Dao Dao không nhận ra, cô nói hết với ông như trẻ con quấn quýt với bố mẹ: “Bố, đây là lần đầu tiên con nấu cơm cho bố ăn, bố phải ăn hết đó.”Bố Trình đẩy kính mắt mượn cơ hội lau nước mắt nói: “Được, bố sẽ ăn hết!”Đây chính là bữa cơm đầu tiên con gái nấu cho ông, tất nhiên ông phải ra sức dỗ cô vui vẻ, không biết tác dụng hay điều gì khác, bố Trình cảm thấy những món ăn này rất ngon, hai bố ăn hết khoai tây và cá hấp, sau đó uống hết sạch canh cà chua trứng.Bố Trình đặt bát canh xuống, trán ông chảy đầy mồ hôi, cả người cảm thấy nhẹ nhàng, vui vẻ, tinh thần cũng tốt lên nhiều.
Mấy ngày hôm nay ông vẫn cảm thấy mệt rã rời, có rất nhiều việc không thể làm, bây giờ bỗng nhiên ông nghĩ ra một phương án mới lập tức muốn đến đơn vị thương lượng với đồng nghiệp.Bố Trình nhận việc thu dọn bát đũa, ông nhìn con gái đang đi xung quanh phòng khách thì do dự.Trình Dao Dao nói: “Bố, bố nhìn con làm gì?”Bố Trình ngập ngừng: “Dao Dao, chiều nay bố muốn đến đơn vị…”“Dạ? Bố đã nói buổi chiều đi cùng con đến cửa hàng bách hóa rồi mà.” Trình Dao Dao thất vọng.Trong lòng bố Trình áy náy, nhưng linh cảm vừa nổi lên, nếu không nắm chắc sẽ biến mất: “Bố không tốt.
Bố sẽ nhanh chóng trở lại được không?”Trình Dao Dao méo miệng: “Vậy con tự đi mua đồ sao? Con còn chưa mua quần áo mới mặc Tết đâu, con còn muốn mua áo khoác mới cho bố nữa.”Bố Trình hiểu rõ, ông vội vàng lấy tiền trong ví và phiếu lương thực trong nhà đưa cho cô: “Ừm, con gái ngoan, con cầm chỗ này đi, thích mua gì thì mua.
Bố không cần gì cả, con mua thêm hai bộ quần áo mới cho mình.
Con gái của bố xinh đẹp như vậy, không mặc quần áo tốt sẽ rất đáng tiếc!”Lấy được rồi! Trình Dao Dao bình tĩnh cất kỹ tiền và phiếu lương thực trong nhà đi, cô nhìn một đống tiền và phiếu định mức trong ví của ông thì vui vẻ: “Bố, nhà chúng ta mua đồ Tết rồi ạ?”Bố Trình nói: “Còn chưa mua.”Trình Dao Dao kinh ngạc: “Không phải dì Ngụy về nhà mẹ để chuẩn bị đồ Tết sao? Sao không chuẩn bị gì cho nhà chúng ta?”Bố Trình ho khan không trả lời.Trình Dao Dao xem lại chỗ phiếu định mức vừa rồi, cô tự hỏi: “Sao không có phiếu đường? Lâu rồi con không được ăn đường, còn định mua hai cân đường trắng nữa.”Trong lòng bố Trình bỗng nhiên không thoải mái.
Sáng sớm hôm nay Ngụy Thục Quyên vui vẻ đi cùng nhà