Trình Chinh thấy Ngụy Thục Quyên thì ngừng cười, bầu không khí ấm áp lập tức trở lại hiện thực.
Ông khách khí chào Tiền Phượng.Tiền Phượng chạy vào nhìn Trình Dao Dao: “Ôi trời, đây là Dao Dao sao? Càng ngày càng đẹp nha! Không phải cháu cắm rễ ở nông thôn rồi sao? Sao lại trở về vậy? Thao Thao đến đây, mau chào chị Dao Dao đi!”Thụy Thao cởi giày đi vào cười nói: “Chị họ, chị từ nông thôn về à?”Tiền Phượng tự cho là mọi việc đều thuận lợi, nhưng bà không biết Ngụy Thục Quyên đang đứng sau lưng oán hận lườm bà.Mắt Trình Dao Dao không nhấc lên, cô chậm rãi thổi cà phê.
Trình Chinh nói: “Chị Dao Dao đi xe lửa về còn mệt.”Sau đó ông nói với Ngụy Thục Quyên: “Bà đi đâu về vậy?”Sao Ngụy Thục Quyên dám nói chuyện bà vừa đi đánh nhau với hai mẹ chồng nàng dâu nhà họ Tăng, bà ấp úng không nói nên lời.Cũng may Trình Chinh không để ý tới, ông nói: “Về rồi thì nấu cơm đi, Dao Dao đói bụng rồi, chị dâu và cháu trai cũng ở đây ăn cơm luôn.”Ngụy Thục Quyên nhăn mặt, bà ở trong nhà này 19 năm, lúc thấy Trình Dao Dao, nội tâm bà vẫn cảm thấy đau nhói và chán ghét.
Trình Dao Dao là nguyên nhân duy nhất bà bước vào ngôi nhà này, cũng là cây gai luôn luôn đâm vào mắt bà — lúc nào cũng nhắc nhở bà vì sao bà được gả cho Trình Chinh.Trình Dao Dao càng lớn càng đẹp, mà con gái bà càng lớn càng xấu, tâm tình của Ngụy Thục Quyên trở nên vặn vẹo.
Mà… từ lúc Ngụy Thục Quyên về đến bây giờ, Trình Dao Dao vẫn chưa chào bà, ánh mắt Trình Chinh cũng không rời khỏi đứa con gái này.Ngụy Thục Quyên tức giận ngoài cười trong không cười nói với Trình Dao Dao: “Dao Dao về lúc nào vậy? Sao không thấy chào hỏi gì?”Trình Chinh nói: “Dao Dao về nhà mình còn chào hỏi cái gì? Nhanh đi nấu cơm đi, Dao Dao ngồi xe lửa lâu mệt muốn chết rồi.”Lời nói của Trình Chinh bắt đầu không vui, Ngụy Thục Quyên có một đống vấn đề nhưng giận mà không dám nói, đành phải đi vào bếp nấu cơm.Trình Chinh dịu dàng dỗ Trình Dao Dao: “Dao Dao, bác con chào con kìa, con chào bác đi.”Trình Dao Dao lười biếng ngẩng đầu nhìn người phụ nữ nông thôn mặc áo khoác không vừa kia, vừa nhìn liền biết cái áo kia là của Ngụy Thục Quyên.
Bà mẹ kế này luôn keo kiệt với con gái ruột nhưng lại hào phóng với người nhà như vậy.
Đối diện với gương mặt tham lam không che giấu của Tiền Phượng, Trình Dao Dao trào phúng: “Bác?”Tiền Phượng không hiểu ý của cô, bà vui mừng nói: “Ơi, hai bố con đang uống gì vậy? Mùi rất thơm, Thao Thao, không phải con vừa la hét khát nước sao? Mau tới đây uống đi.”Trình Dao Dao trợn trắng mắt.Nhìn bố Trình rót cà phê vào chén, Trình Dao Dao nói: “Bố, dùng cái cốc kia.”Trình Chinh hiểu ý, ông đặt chén sứ xuống đi lấy hai cốc thủy tinh, sau đó rót cà phê vào hai cốc.
Tiền Phượng và Ngụy Thao không kịp chờ cầm cốc lên uống một ngụm, bà lập tức ồn ào: “Đây là cái gì vậy, đắng quá!”Mặt Ngụy Thao cũng nhăn thành một đống, hắn còn chê mẹ hắn: “Đây là cà phê, ở trong nhà hàng bán 2 đồng một chén.
Mẹ, mẹ không hiểu cũng đừng ồn ào!”“Đắt như vậy sao?” Tiền Phượng líu lưỡi, bà nhìn chất lỏng giống hệt thuốc Đông y ở trong cốc cố gắng uống hết, lau miệng nói: “Mẹ nó chứ, cái này còn khó uống hơn cả thuốc Đông y!”Ngụy Thao uống từng ngụm nhỏ giống như thưởng thức nói với Trình Dao Dao: “Chị họ, đây là cà phê ở cửa hàng hữu nghị đúng không? Vừa ngửi liền biết là hàng nhập khẩu!”Khóe môi Trình Dao Dao cong lên, cô cười như không cười nhìn bọn họ làm trò cười.Tiền Phượng có ngu đến mấy cũng nhận ra Trình Dao Dao khinh thường bọn họ.
Lúc trước Trình Dao Dao vừa thấy bọn họ đến lập tức mắng bọn họ, bây giờ cô không đuổi họ đi nhưng vẻ mặt kia có thể làm Tiền Phượng biết rõ, cô đang khinh thường mình.Tiền Phượng nén giận không biểu hiện ra ngoài, bà muốn tìm cơ hội nói chuyện công việc của Ngụy Thao với Trình Chinh.
Nhưng Trình Chinh chỉ để ý đến con gái ông, một lúc thì thêm đường cho Trình Dao Dao, một lúc lại đi lấy túi chườm ấm tay cho Trình Dao Dao, bận rộn không ngừng nghỉ, cứ thế bà không tìm được cơ hội mở miệng nào.Ngụy Thục Quyên ở trong phòng bếp tức giận sắp nổ tung rồi.Đơn vị Trình Chinh thường xuyên phát một tí hoa quả khô và hải sản quý hiếm, lần nào Ngụy Thục Quyên cũng móc một nửa cho nhà mẹ đẻ, phần còn lại mang ra chợ đen bán lấy tiền.
Mấy loại hoa quả khô bà giấu không thấy đâu nữa!Phòng bếp sạch sẽ, nền đá hoa không nhiễm bụi, trêи bàn chặt để dụng cụ nhà bếp, thớt và dao.
Bên trong ngăn tủ để bát đũa.
Năm bình sứ Thanh Hoa đựng gia vị xếp thành một hàng, bên cạnh có dầu ăn, rượu, ngoài ra không còn một cái bình rỗng nào giữ lại cho bà.Xét nhà cũng không độc ác như vậy!Ngụy Thục Quyên bận rộn nửa ngày ở trong phòng bếp làm 4,5 món, ʍôиɠ Tiền Phượng dính chặt trêи sofa, không có ý muốn đi hỗ trợ.Chờ Ngụy Thục Quyên gọi: “Cơm chín rồi.”Tiền Phượng và Ngụy Thao lập tức đứng lên: “Đến đây, đi ăn cơm thôi.”Lúc này Trình Dao Dao mới chậm rãi đứng lên, đôi chân trắng mịn xỏ dép lê đi theo bố Trình vào bàn cơm.Trêи bàn ăn có một đĩa khoai tây thái sợi chua cay, một đĩa súp lơ xào đậu rán, một đĩa bắp cải xào và một bát canh cà chua trứng.
Tay nghề nấu cơm của Ngụy Thục Quyên không tệ, mấy món ăn rất thơm, nếu không năm đó Ngụy Thục Quyên cũng không được bà mai dẫn đến.Trình Dao Dao vừa ngửi lập tức nhăn mũi, Trình Chinh luôn chú ý con gái, ông lập tức quan tâm hỏi: “Dao Dao làm sao vậy?”“Cay quá, họng con đau.” Trình Dao Dao vừa nói vừa che miệng ho khan.Kỹ năng diễn xuất của Trình Dao Dao qua loa nhưng Trình Chinh lại tin tưởng: “Dao Dao không thể ăn cay, sao món nào cô cũng cho ớt vào vậy?”Ngụy Thục Quyên gượng cười nói: “Trước kia đều làm như vậy…”Trình Chinh nói: “Làm mấy món thanh đạm thôi, tôi mua thịt sao bà không nấu, nấu đi!”Tiền Phượng nghe xong trong lòng lập tức khó chịu.
Cô em chồng keo kiệt quá, cố ý giấu thịt không cho mình và con trai ăn, bà nói giúp: “Trời ạ, Dao Dao ở nông thôn có thể ăn cái gì tốt chứ, chắc lâu lắm không ăn thịt rồi.
Đáng thương, gầy như vậy.”Lần đầu tiên Trình Chinh đồng ý lời Tiền Phượng nói: “Năm ngoái mặt Dao Dao còn có chút thịt.
Bây giờ cằm nhọn hết rồi.”Sắc mặt Ngụy Thục Quyên tái xanh, bà không muốn cho con nhóc chết tiết này ăn thịt, bà định chờ Tiền Phượng về thì lén đưa cho bà cầm về luôn.
Nhưng Tiền Phượng không hiểu nỗi khổ của bà mà còn phá vỡ kế hoạch của bà!Tiền Phượng cười hì hì gom hết đồ ăn về phía mình: “Dao Dao không thể ăn cay, cháu chờ đồ ăn mới đi.”Trình Dao Dao lập tức làm nũng nói: “Con ngửi thấy mùi này là thấy khó chịu.”Trình Chinh nói: “Mang mấy món này xuống đi, đừng ăn nữa.”Đũa Tiền Phượng lơ lửng giữa không trung, bà trơ mắt nhìn Ngụy Thục Quyên dọn đồ ăn xuống, chỉ để lại một bát canh cà chua trứng, lòng bà lập tức khó chịu.Trình Dao Dao nhìn bóng lưng tức giận bừng bừng của Ngụy Thục Quyên thì âm thầm cười.
Lúc trước nguyên chủ không ăn được cay nhưng bữa nào Ngụy Thục Quyên cũng thêm ớt vào món ăn.
Nguyên chủ vừa nhìn thấy lập tức nổi giận, cô giận dỗi đi ra ngoài không chịu ăn cơm ở nhà làm Trình Nặc Nặc chui vào chỗ trống, trước mặt bố Trình lấy lòng, chia rẽ hai bố con cô.Đời trước Trình Dao Dao tranh đấu với mẹ kế và em kế rất lâu, một chút mánh khóe nhỏ này không lọt vào mắt cô.Chờ món ăn được bê lên, Tiền Phượng nhân cơ hội nói chuyện công việc của Ngụy Thao với Trình Chinh.Ngụy Thao đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng, Trình Chinh sắp xếp hai công việc ở nhà máy cho hắn nhưng hắn làm việc không tốt, vừa chê mệt mỏi vừa gây chuyện với đồng nghiệp, hắn vẫn chờ Trình Chinh tìm một công việc tốt nhàn hạ cho mình.Trình Chinh nhăn mày, Tiền Phượng cười nói: “Thân thể của Thao Thao nhà chúng ta không tốt lắm, không làm việc nặng được.
Nó luôn tôn trọng người chú có bản lĩnh này, nó nói nó muốn lấy chú làm gương!”Trình Chinh nói: “Bây giờ đơn vị nào cũng như vậy hết, trình độ của Ngụy Thao không tốt thì lấy đâu ra công việc nhàn hạ cho nó.”Sắc mặt Ngụy Thao khó coi.
Tiền Phượng cũng nói xoáy: “Được rồi, được rồi.
Đều tại chúng tôi, chúng tôi tin lời chú thật