Lúc trước Từ Nam Phương không có hứng thú với Trình Dao Dao.
Nhưng hôm trước thấy cô như nhìn thấy tiên nữ, xong lại nghe nói cô và Thẩm Yến tách ra rồi, hắn lập tức nổi lên ba phần hứng thú.
Bây giờ bị Tạ Chiêu đâm chọc, ba phần hứng thú này lập tức tăng lên thành bảy phần không cam lòng.
Từ Nam Phương vỗ vai Lục Thanh Đường: “Vẫn là cậu hiểu tôi! Từ trước đến nay Trình Dao Dao không bao giờ nhìn thẳng vào tôi, thế mà cô ấy lại yêu một tên nông thôn, tôi thực sự không nuốt trôi cục tức này!”
“Trình Dao Dao?” Lục Thanh Đường lướt qua cảm giác quen thuộc nhưng bị Từ Nam Phương cắt ngang.
Từ Nam Phương ồn ào: “Tôi muốn nhìn xem thằng nhóc nông thôn kia có bao nhiêu cân lượng! Thanh Đường, không phải chú cậu là người trong đội tra xét sao?”
Từ Nam Phương 21 tuổi, đây là lần đầu tiên chơi nổi vì một cô gái xinh đẹp.
Lục Thanh Đường lười biếng cười trào phúng, hắn nâng ly: “Chỉ cần một câu nói.
Cậu Từ muốn tra, tôi sẽ bảo người ta tra giúp cậu.”
Trình Dao Dao hoàn toàn không biết khói mù đang dần dần tiếp cận.
Cô và Tạ Chiêu vui vẻ đi dạo cửa hàng bách hóa đến trưa, cô chọn cho mình, bà Tạ và Tiểu Phi một ít vải vóc và quà tặng.
Dùng lời của cô để nói, thẩm mỹ của Tạ Chiêu quá lãng phí tiền, nhìn hôm nay hắn chọn hai cái nút bình an thì biết.
Nếu để Tạ Chiêu chọn vải vóc, Tạ Phi và bà Tạ nhất định không nỡ lãng phí, chỉ có thể chấp nhận mặc đồ xấu qua mùa đông.
“Cái váy này rất hợp với Tiểu Phi.” Trình Dao Dao vui vẻ ướm thử cái váy màu hồng nhạt lên người, cô bảo Tạ Chiêu nhìn.
Tạ Chiêu nhìn gương mặt cô nói: “Bà nội sẽ không cho Tiểu Phi mặc đâu.”
Trình Dao Dao nói: “Nhưng bây giờ Tiểu Phi lớn rồi, không thể mặc quần áo của em nữa.
Dù sao cũng phải có một, hai bộ đồ mặc ra ngoài chứ!”
Tạ Chiêu mỉm cười nhìn Trình Dao Dao đưa váy cho nhân viên mậu dịch: “Gói lại giúp tôi.”
Trong quầy treo rất nhiều váy, trong đó có một cái váy hấp dẫn ánh mắt của Tạ Chiêu: “Lấy cái váy kia cho tôi xem một chút.”
Nhìn theo ánh mắt Tạ Chiêu, chỗ dễ thấy trong quầy treo một cái váy màu trắng, kiểu dáng rất độc đáo.
Nhân viên lấy váy xuống đưa hắn: “Ánh mắt tốt đấy, cái váy này ở cửa hàng chúng tôi không có nhiều đâu, đi khắp Thượng Hải cũng không tìm thấy nhà thứ hai bán.
Đây là hàng nhập khẩu, anh nhìn kiểu dáng, sờ chất vải của nó xem.”
Trình Dao Dao sờ chất vải, sau đó ướm lên người.
Chất vải mềm mại, nhìn kỹ có thể thấy hoa văn tinh xảo, ở dưới ánh đèn càng đẹp mắt hơn: “Cái váy này rất đẹp.
Anh muốn mua cho Tiểu Phi sao?”
“Tặng em.” Tạ Chiêu không chớp mắt nhìn Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao luôn thích mặc quần áo có màu sắc rực rỡ, nhưng cái váy trắng này càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết cô, vô cùng xinh đẹp.
Trình Dao Dao nghe vậy thì ôm chặt váy, cô cố ý nói: “Làm gì có ai tặng quà trước mặt như vậy, anh phải giấu đi tạo niềm vui bất ngờ mới đúng nha.”
Tạ Chiêu hơi luống cuống, hóa ra Trình Dao Dao thích niềm vui bất ngờ hơn sao?
“Ánh mắt của anh không tốt, anh sợ em không thích.”
Trình Dao Dao quay mặt đi không để ý tới hắn, nhân viên phục vụ bật cười: “Người yêu anh trêu anh thôi! Người yêu anh xinh như vậy, mặc cái váy này rất hợp!”
Lúc này Tạ Chiêu mới phản ứng được, hắn thấy Trình Dao Dao quay lưng về phía mình nhưng lại cầm váy ướm lên người, bộ dáng rất thích, khóe môi còn cong cong mỉm cười.
Bộ dáng này vừa đáng yêu vừa đáng giận, Tạ Chiêu nắm chặt tay kiềm chế xúc động muốn sờ mặt cô, hắn bảo nhân viên gói váy lại.
Tạ Chiêu xách mấy túi đồ, thời gian không còn sớm, hắn chuẩn bị dẫn Trình Dao Dao đi ăn cơm.
Trình Dao Dao không đi, cô hỏi hắn: “Không còn đồ gì muốn mua nữa sao?”
Tạ Chiêu nói: “Không có.”
Trình Dao Dao kéo dài thanh âm: “Thật sự không có sao?”
Tạ Chiêu nghe vậy thì suy nghĩ một lúc: “Em còn muốn mua cái gì sao?”
“Đồ ngốc, không phải mua cho em, mua cho anh ý.” Trình Dao Dao tức giận đẩy hắn.
Tạ Chiêu đi dạo hai ngày với cô nhưng chỉ mua đồ cho cô, bà nội và Tiểu Phi, ngay cả Cường Cường cũng có quà mà hắn lại không mua cho mình một thứ gì hết.
Tạ Chiêu bị động tác thân mật của Trình Dao Dao chọc cười: “Anh không muốn mua cái gì cả.
Quần áo và giày đều có rồi, còn mới.”
Lúc trước nhà Tạ Chiêu nghèo, có phiếu vải cũng dùng để mua quần áo cho bà nội và Tiểu Phi, quần áo của mình thì chồng chất miếng vá.
Bây giờ gia cảnh tốt hơn nhưng vẫn không để ý đến vấn đề ăn mặc chút nào cả.
May mà thân hình hắn cao ráo rắn chắc, mặc quần áo phổ thông vẫn đẹp trai ngời ngời, hắn giống như ma-nơ-canh vậy.
“Bộ này là đồ em mua lúc trước cho anh rồi.” Trình Dao Dao chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Trình Dao Dao nhìn cả người Tạ Chiêu hơn nửa ngày, cô dối lòng nói: “Anh mặc khó coi như vậy, về sau em không đi cùng anh nữa.”
Tạ Chiêu cúi đầu nhìn quần áo trêи người mình, hắn mặc một cái áo sơ mi trắng và quần dài màu đen, áo khoác trêи người là cái tốt nhất, đây đều là quần áo Trình Dao Dao mua cho hắn.
Lúc hắn ở nhà và đi làm thì không nỡ mặc, vẫn còn mới, hắn cố ý mặc đến thành phố tìm em Dao Dao.
Hóa ra rất xấu sao? Hắn lại nhìn Trình Dao Dao, quần áo của Trình Dao Dao luôn xinh đẹp, tinh xảo, cô mặc lên người không có chỗ nào xấu cả, mặt Tạ Chiêu buồn bã.
Trình Dao Dao kiên quyết kéo Tạ Chiêu sang quầy hàng bán đồ nam, kiểu dáng quần áo năm ít hơn quần áo nữ, trong quầy treo các mẫu áo sơ mi và áo khoác không khác kiểu Tạ Chiêu mặc trêи người mấy.
Trình Dao Dao để Tạ Chiêu tự chọn kiểu dáng và màu sắc mình thích, Tạ Chiêu ngẩng đầu nghiêm túc nhìn một vòng, sau đó quay sang nhìn Trình Dao Dao, đôi mắt mờ mịt.
Trình Dao Dao thở dài: “Em chọn giúp anh.”
Hàng hóa đầu năm nay còn thiếu thốn, ngay cả ở Thượng Hải cũng không có nhiều kiểu dáng, quần áo nam không in hoa văn họa tiết, chỉ có mấy kiểu phổ thông.
Trình Dao Dao chọn hai cái áo khoác mới lạ và không lỗi thời, sau đó mua thêm áo len, áo sơ mi và quần dài.
Cô hận không thể mua hết mọi thứ từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài cho Tạ Chiêu.
Tạ Chiêu đi đến đâu cũng không thấy sợ, nhưng lúc đứng trước quầy bị Trình Dao Dao và nhân viên mậu dịch loay hoay thì cả người cứng ngắc, khóe môi mím chặt giống như bị dùng hình.
Người bán hàng ở quầy quần áo nam là một người phụ nữ tầm 30 tuổi, trêи cổ treo một cái thước dây.
Người bán hàng đo kϊƈɦ thước cho Tạ Chiêu, sau đó cảm thán nói: “Trời ạ, chân dài, vai rộng, áo khoác mặc trêи người giống như được cắt may riêng cho cậu vậy!”
Tạ Chiêu mặc một cái áo khoác màu đen, áo khoác được cắt may đẹp đẽ ôm bả vai làm nổi bật thân hình hắn, mặt mày thì đẹp như vẽ.
Tạ Chiêu vốn đã đẹp trai rồi, bây giờ giống như viên ngọc được lau sạch bụi, ngay cả