Trình Dao Dao vừa nói xong, Tạ Chiêu liền đi ra từ đầu tường phía sau, thân hình cao ráo che ánh nắng trước mặt cô.
Trước mắt Trình Dao Dao là áo len màu đen bó sát lồng ngực rắn chắc như bức tường.
Tạ Chiêu xách một cái giỏ nhìn thoáng qua sân nhỏ.
Trình Dao Dao cười vui: “Mọi người về hết rồi.”
Tạ Chiêu thở phào nhẹ nhõm, hắn thấy ánh mắt chế giễu của Trình Dao Dao: “Nhìn anh một chút cũng không thiếu miếng thịt nào, sao anh phải xấu hổ như vậy? Trong giỏ đựng gì vậy?”
Tạ Chiêu mở nắp giỏ ra, bên trong có mấy củ mã thấy đen xì, một túi khoai lang khô và mấy quả màu vàng cam trơn bóng.
“Quả hồng này to quá.” Trình Dao Dao cầm một quả hồng xem xét.
Hai người không vội vào nhà mà ngồi trước cổng ăn hồng.
Hồng dầu là một hồng đất, đầu to, vỏ không bóng loáng lắm, lớp vỏ dày hơn mấy loại hồng phổ thông, có thể lột vỏ giống quả quýt.
Tạ Chiêu tách quả hồng thành hai nửa, bên trong sáng long lanh, dưới ánh mặt trời có thể thấy từng sợi tơ trắng.
Trình Dao Dao cầm một nửa quả, cô chọn phần nhiều nước ăn.
Loại hồng này ăn giòn giòn trơn bóng.
Cô thỏa mãn nheo mặt lại: “Anh ra ngoài tặng quà Tết mà còn nhận lại nhiều đồ ăn ngon như vậy.
Ai cho anh hồng thế?”
“Nhà bí thư chi bộ.” Tạ Chiêu để nửa quả hồng còn lại lên miệng Trình Dao Dao, Trình Dao Dao cắn một miếng.
Trêи gương mặt trắng nõn của Trình Dao Dao dính nước trái cây nhưng cô không biết, cô lộ ra vẻ mặt kinh ngạc cực kỳ đáng yêu: “Anh còn dám đến nhà bí thư chi bộ, nhà họ không đánh anh à?”
Tạ Chiêu nói: “Không đâu.”
Trình Dao Dao kể lại lời bà Tạ nói lúc nãy cho Tạ Chiêu nghe, bà Tạ nói giúp Lâm Lộ Lộ trước mặt mọi người, chắc nhà bí thư chi bộ cũng không oán hận Tạ Chiêu đâu.
Tạ Chiêu nghe xong chỉ gật đầu: “Nên làm như vậy, con gái bị bàn luận không tốt.”
Trình Dao Dao lẩm bẩm: “Anh bị bàn luận thì không sao à?”
Tạ Chiêu lau nước trái cây trêи mặt cho cô, bàn tay vừa chạm vào, nước trái cây lan ra nửa gương mặt.
Tạ Chiêu làm như không có việc gì thu tay lại: “Anh là con trai.”
Trình Dao Dao không vui: “Bọn họ còn nói em đánh đuổi bà mối ra ngoài.”
Tạ Chiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt như hề của cô, khóe môi cong lên: “Vậy anh cũng đi đánh bọn họ một trận?”
“Đáng ghét, anh cười cái gì!” Trình Dao Dao giơ bàn tay dính nhơm nhớp lên đánh hắn.
Tạ Chiêu giữ chặt tay cô, hôm nay hắn mặc quần áo mới đó, nếu bị bẩn bà nội sẽ đánh chết.
Trình Dao Dao giống như con mèo nhỏ nhảy nhót cào người, Tạ Chiêu mỉm cười, rãnh rỗi trêu chọc cô.
Đang ồn ào, thím Ngân Quế đi ra đổ nước thì thấy, bà cười lên: “Vợ chồng trẻ đang làm gì vậy? Vừa đính hôn xong đã đánh nhau rồi?”
“Không, không có!” Trình Dao Dao đỏ mặt, cô quay người chạy vào trong sân, ở bên ngoài cô luôn có hình tượng cao quý lạnh lùng, nhưng hôm nay bị hủy hết trong tay Tạ Chiêu rồi!
Bà Tạ cầm hót rác đựng vỏ hạt dưa, bà cười nói với Tạ Phi: “Nhìn đi, cắn một đống vỏ hạt dưa luôn! May mà anh trai cháu mua thêm mấy cân hạt dưa ở trong huyện đó… Ôi trời, cẩn thận!” Bà Tạ suýt nữa bị Trình Dao Dao đâm vào, bà nhĩn kỹ: “Trêи mặt cháu dính cái gì vậy?”
“Cháu ăn hồng.” Trình Dao Dao chạy đến cạnh giếng, Tạ Phi đang ngồi rửa cốc quay sang nhìn mặt cô, cô bé suýt cười ra tiếng, Tạ Phi vội múc nước cho cô rửa tay.
Trình Dao Dao rửa sạch mặt, gương mặt xinh đẹp trắng nõn hiện ra.
Bà Tạ nói mãi: “Con gái lớn rồi còn hấp tấp, bên ngoài có sói đuổi theo cháu à?”
Trình Dao Dao ngẩng mặt lên thì thấy Tạ Chiêu đi vào sân, đúng lúc hắn nghe thấy câu này, đôi mắt hẹp dài mỉm cười nhìn cô.
Trình Dao Dao hất nước về phía hắn.
Bà Tạ đi đổ rác, bà cười nói: “Đừng nghịch nữa.
Mau ăn cơm đi, buổi chiều chúng ta lên núi.”
Trình Dao Dao sững sờ: “Lên núi?”
Phía sau thôn Điềm Thủy là một dãy núi kéo dài dằng dặc.
Sản vật phong phú, người trong thôn và trẻ con thường lên núi hái nấm, rau dại và quả dại, ngoài ra còn có thể bắt thỏ và lợn rừng.
Đi sâu vào bên trong là rừng thông trăm năm tuổi che khuất bầu trời, thỉnh thoảng lợn rừng xuất hiện, ngay cả thợ săn có kinh nghiệm lâu năm cũng bị lạc đường trong núi, người trong thôn không dám đi sâu vào.
Lúc Trình Dao Dao mới đến cũng bị lạc đường trong núi.
Bây giờ là mùa đông, cây thông vẫn xanh ngắt, nhưng dây leo quấn quanh thân cây to đã héo tàn, ánh nắng xuyên qua tán lá chiếu sáng rừng thông, quang cảnh đẹp như một bức tranh.
Đế giày giẫm lên cành cây khô vang lên âm thanh đứt gãy.
Trêи đất đều là cành cây to bằng một nửa bàn tay.
Tạ Chiêu đeo một cái giỏ to, hắn đỡ bà Tạ, Trình Dao Dao và Tạ Phi đi theo sau.
Trình Dao Dao tò mò nhìn trái nhìn phải, đi tầm 20 phút thì trước mắt sáng rõ, họ đi tới một sườn núi nhỏ.
Tạ Chiêu đặt giỏ xuống đất, hắn dọn dẹp lá khô xung quanh, trêи đất lập tức lộ ra mấy đống đất không nổi bật.
Tạ Phi cũng đi tới giúp Tạ Chiêu một tay, cô cẩn thận dọn dẹp cành khô và lá khô trêи đống đất.
Bà Tạ lấy đồ trong giỏ ra, ba chén rượu nhỏ, một đĩa bánh ngọt, một đĩa cơm nắm và một bình rượu gạo, bà đặt trêи khu đất trống.
Đây là nơi chôn cất người bố đã qua đời của Tạ Chiêu.
Không được lập bia, không được thắp hương, không được cúng bái nhưng khung cảnh trước mắt vẫn tràn đầy sự trang nghiêm.
Làm xong mọi thứ, Tạ Chiêu đi tới cạnh Trình Dao Dao, hắn thấp giọng nói: “Dẫn em tới gặp bố mẹ anh.”
Trình Dao Dao lặng lẽ nắm chặt bàn tay dính đầy đất của Tạ Chiêu.
Tạ Chiêu mỉm cười, hắn lau mặt cho cô: “Đừng khóc.”
Trình Dao Dao hít mũi, cô nhích lại gần Tạ Chiêu, hai người nhìn ngôi mộ chôn cất người nhà họ Tạ.
Bà Tạ đứng trước ngồi mộ nói rất lâu: “…Đây là cháu dâu chưa cưới của Chiêu ca nhi, tôi dẫn đến cho mấy người xem.
Dao Dao là đứa bé tốt, từ lúc con bé tới nhà chúng ta, cuộc sống của chúng ta càng ngày càng tốt.”
Trình Dao Dao nghe vậy, cô và Tạ Chiêu vội vàng tiến lên, cô hơi khẩn trương, giống như người lớn trong Tạ gia đang nhìn cô thật vậy.
Bà Tạ nói: “Chiêu ca nhi, hôm nay đứng trước ông nội và bố mẹ cháu, cháu phải đồng ý với bà, chăm sóc Dao Dao thật tốt.”
Tạ Chiêu nghiêm túc nói: “Vâng ạ.”
Trình Dao Dao hơi hoảng hốt, vậy coi như cô gặp mặt phụ huynh rồi?”
Bây giờ quốc gia nghiêm cấm hành vi mê tín, nhưng mọi người vẫn cẩn thận cúng bái, Trình Dao Dao còn hái được một bó hoa dại trong ngày đông hiếm thấy đặt lên mộ.
Cúng bái xong, bà Tạ đổ rượu lên mộ, Tạ Chiêu lấy cành cây và lá khô che lại ngôi mộ như cũ.
Hóa ra những cành cây khô này đều do Tạ Chiêu tự mình để lên?”
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Trình Dao Dao, Tạ Chiêu giải thích: “Có một số người cho rằng nhà anh chôn vàng dưới mộ.” Để tránh họ quấy nhiễu người đã mất, Tạ Chiêu không chôn cất người nhà ở khu mộ tổ mà chôn cất ở khu đất hoang sau núi.
Trình Dao Dao hận nghiếng răng: “Đồ không biết xấu hổ! Anh đừng đau lòng, chờ qua hai năm nữa, chúng ta sửa lại khu mộ tổ, sau đó dời mộ về đó.”
Tạ Chiêu ngắm nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Được.”
Hôm nay ánh nắng sáng rỡ, cỏ lau trêи sườn núi lắc lư theo gió, cơn gió mang theo mùi cỏ cây khô ráo.
Người một nhà cũng không vội xuống núi, họ ngồi trêи sườn núi phơi nắng, ăn cơm nắm.
Cách đó không xa có một cây hồng dại, quả hồng không lớn hơn quả sơn tra mấy, phần lớn đều chín rơi đầy đất kéo tới một một đám chim sẻ.
Trình Dao Dao