“Có chó có mèo…” Đôi môi xinh đẹp của Tạ Chiêu cong lên, hai tay chống lên gối Trình Dao Dao, hắn cười nhẹ: “Trong đầu của em đang nghĩ cái gì vậy?”
Trình Dao Dao che kín mặt, cô hé ra một khe nhỏ sáng như sao trời: “Nghĩ về Tạ Chiêu.”
Tiếng nói của cô trở nên mềm mại ngọt ngào làm lòng Tạ Chiêu mềm nhũn.
Tạ Chiêu cúi đầu cách bàn tay hôn mắt cô.
Suy nghĩ của Trình Dao Dao lập tức bay xa: “Con chó cái kia là con lúc trước cho Cường Cường uống sữa sao? Nó màu gì? Nó sinh chó con màu gì? Em muốn con mập nhất, mập mới đáng yêu.
Màu đen cũng được, lưng vàng miệng đen, trong sân nhà ông ngoại em cũng nuôi một con như vậy.
Nên lấy con cái hay con đực tốt hơn? Tạ Chiêu, ngày mai anh làm nhà cho nó đi, làm to một chút.
Ôi, không biết Cường Cường có bắt nạt nó không nữa…”
“…” Lời nói dịu dàng đầy tình cảm của Tạ Chiêu đóng băng.
Vừa rồi còn nói trong đầu cô nghĩ đến hắn, bây giờ bên trong đã nhét thêm một con chó nhỏ, một con chó mập, lưng màu vàng miệng đen, một con chó ngốc cực kỳ xấu!
“Trời ạ!” Trình Dao Dao kêu lên, cô vội vàng ngậm ngón tay tủi thân nói: “Sao anh lại cắn em? Anh là chó à?”
Tạ Chiêu xị mặt: “Không phải em thích chó sao?”
Trình Dao Dao tức giận: “Vậy anh vẫy đuôi em nhìn xem.”
“Ở đây, em sờ đi.”
Trình Dao Dao giận sôi máu.
Ai nói miệng lưỡi Tạ Chiêu vụng về? Hắn mở miệng lập tức trở thành bông sen nở rực rỡ!
Trình Dao Dao tức giận, cô muốn Tạ Chiêu ôm xoay vòng mới hết giận!
Ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào phòng, nền nhà lát gạch xanh sáng bóng.
Trình Dao Dao tựa vào vai Tạ Chiêu, cô giống như một chiếc thuyền nhỏ trôi trêи biển, gió êm sóng lặng, gió nhẹ lướt qua, cực kỳ an tâm.
Bỗng nhiên mảnh ngói trêи cửa sổ phát ra thanh âm xột xoạt, có cái gì đó chạy tới.
Ngay sau đó là tiếng kêu của Cường Cường.
Thanh âm này mềm mại hơn bình thường, bên trong còn mang theo ý lấy lòng.
“Meo~” Là một tiếng mèo kêu khác, thanh âm mềm mại thuộc về mèo cái, âm điệu thì cao ngạo.
Mảnh ngói rầm ầm một lúc, nửa ngày sau, một con mèo tròn vo nhảy từ trêи nóc nhà xuống bệ cửa sổ, sau đó nhảy vào trong sân.
Một con mèo trắng cũng nhảy theo, lúc nhảy xuống bệ cửa sổ nó còn nhìn vào đây.
Một con mèo trắng mắt xanh.
Trình Dao Dao và mèo trắng nhìn nhau, mèo trắng không ngờ sẽ bị người thấy, nó hoảng hốt nhảy về sau không thấy bóng dáng nữa.
Trình Dao Dao ôm chặt cổ Tạ Chiêu, cô nói nhỏ: “Cường Cường dẫn bạn gái về nhà!”
Hai người nhìn qua khe cửa, ánh trăng chiếu lên người mèo trắng, xung quanh nó phát sáng, so sánh với Cường Cường mập mạp, nó đúng là tiểu tiên nữ.
Dáng đi của mèo trắng xinh đẹp dịu dàng, nó đi theo Cường Cường đến chỗ để bát ăn của mèo.
Cường Cường kêu meo meo nói vài câu, sau đó dùng chân đẩy bát đến trước mặt mèo trắng.
Trong bát của Cường Cường là cơm mèo đặc chế của Trình Dao Dao.
Tôm cá được nghiền nát rồi trộn với trứng gà, tim vịt và cà rốt hấp giằm nát.
Sau khi để nguội có thể giữ được rất lâu.
Đầu năm nay người ăn không đủ no, huống chi là một con mèo rừng nhỏ.
Ngửi thấy mùi vị này, mèo trắng lập tức bỏ đi sự thận trọng, nó vùi đầu vào bát ăn.
Cường Cường cũng cúi xuống.
Trình Dao Dao thầm nghĩ không tốt.
Cường Cường cực kỳ bảo hộ đồ ăn, Tạ Chiêu không cẩn thận đá phải bát của nó, nó có thể đuổi theo Tạ Chiêu cào cả đêm, nó muốn trở mặt sao?
Ai ngờ Cường Cường chỉ đến cạnh mèo trắng, sau đó ngồi ɭϊếʍ lông của mình.
Mèo trắng ăn cơm rất nhanh.
Nó vô cùng cảnh giác với hoàn cảnh lạ lẫm, nó vừa ăn vừa ngẩng đầu quan sát bốn phía, thân thể căng thẳng giống như chỉ cần một cơn gió thổi cỏ lay nó sẽ chạy ngay đi.
Một bát cơm mèo hết sạch, mèo trắng ɭϊếʍ láp mặt mình, Cường Cường cũng đi lên ɭϊếʍ lông cho nó, lúc này mèo trắng giơ móng vuốt ra, nó kiêu ngạo kêu một tiếng rồi nhảy lên đống củi, sau đó nhảy lên nóc nhà biến mất dưới ánh trăng.
Cường Cường tủi thân kêu “meo meo”, thân hình tròn vo dưới ánh trăng hiện ra sự buồn bã.
Cường Cường tỉnh táo lại, nó ɭϊếʍ đến mức không còn gì để ɭϊếʍ!
Cường Cường có bạn gái nhưng nó không thông qua sự đồng ý của mẹ đã dẫn bạn gái về nhà qua đêm! Trình Dao Dao tức giận oán trách một trận với Tạ Chiêu, ngày thứ hai vẫn đặt thêm một cái bát mới bên cạnh bát của Cường Cường.
Người nhà đều lén quan sát nhà của Cường Cường.
Mấy ngày sau, mọi người đều nhìn thấy con mèo trắng vào buổi tối.
Lúc nào mèo trắng cũng vội vàng ăn hết bát cơm của mình, nó còn muốn cướp bát cơm của Cường Cường.
Cường Cường thay đổi tính tình, nó tốt tình đứng ở bên cạnh nhìn.
Cường Cường chờ mèo trắng ăn no thì đi lên ɭϊếʍ lông cho nó, đến khi mèo trắng đẩy nó ra, nó mới vùi đầu vào bát nhỏ ăn phần cơm còn lại.
Mèo nhỏ ăn xong liền đi, nó không ở lại, cũng không cho Cường Cường ɭϊếʍ lông của nó, có lúc phiền quá nó còn muốn đánh Cường Cường.
Bà Tạ mặc kệ, bà ôm Cường Cường đang nghẹn ngào kêu meo meo: “Sao cô gái nhỏ này lại mặt dày như vậy.
Không thích Cường Cường nhà chúng ta thì đến nhà ta ăn cơm làm gì! Lần sau không cho nó ăn cơm nữa!”
Trình Dao Dao nói: “Không phải vì ăn thì mèo trắng đến tìm Cường Cường làm gì? Thích nó béo? Hay thích nó ở bẩn?”
Không biết Cường Cường nghe hiểu hay không mà nó kêu lớn tiếng.
Trình Dao Dao sờ lỗ tau mèo, cô dỗ nó: “Đừng buồn, hôm nay chị vào huyện tìm con dâu nuôi từ bé cho em.”
Bà Tạ hỏi: “Con dâu nuôi từ bé gì?”
Trình Dao Dao nháy mắt: “Tạ Chiêu nói muốn ôm một con chó con về nuôi!”
Bà Tạ vui mừng nói: “Ý này hay.
Trước kia trong nhà nuôi bà con chó to, Tạ Chiêu rất thích đó.”
Trình Dao Dao thu dọn đồ mang cho Tạ Phi, sau đó cùng Tạ Chiêu đi đến cửa thôn lái máy kéo.
Hôm nay Tạ Chiêu lái xe vào huyện chở phân hóa học, mấy người phụ nữ đi nhờ xe vẫn nhiều như trước.
Người nào cũng ôm gà mái, cầm rổ trứng gà, có người còn mang bí đỏ hoặc túi gạo kê, vai vác tay cầm.
Từ năm ngoái quy định một nhà chỉ được nuôi 3 con gà đã hủy bỏ, mấy người phụ nữ chịu khó trong thôn đều nuôi nhiều gà hơn, nhà mình không nỡ ăn trứng gà, tích góp đủ 100 quả thì mang vào huyện bán lấy tiền.
Cung tiêu xã mua 5 phân một quả trứng gà, một trăm quả trứng chính là 5 đồng tiền! Ở niên đại này, ngân hàng phao câu gà là cách duy nhất người phụ nữ có thể kiếm được tiền.
Học phí của con cái, củi gạo dầu muối, quần áo mới, tất cả đều phải dùng tiền bán trứng.
Mỗi lần mọi người vào huyện đều vui tươi hớn hở, nhưng hôm nay lại la hét ầm ĩ.
Trình Dao Dao kêu lên: “Có người cãi nhau, là bà Lâm và Lâm Nhiên Nhiên! Mau đi xem đi…”
Cô vừa nói vừa chạy về trước, Tạ Chiêu giữ cô lại: “Không nghe lời rồi?”
“…Chúng ta cùng đi.” Trình Dao Dao kéo Tạ Chiêu đến chỗ đám người bên kia.
Tạ Chiêu phê bình cô thích tham gia náo nhiệt nhưng vẫn đi theo cô.
Bà lão gầy gò đứng ở giữa đám người giơ chân vỗ tay mắng: “Con nhóc chết tiệt kia, mày không làm việc mà suốt ngày chui vào huyện, mày có đàn ông ở trong huyện đúng không?”
Lâm Nhiên Nhiên khóc nức nở nói: “Cháu… Cháu không có, Tiểu Thu không thoải mái, cháu muốn dẫn em vào huyện khám bệnh…”
“Hừ! Tao thấy mày có đàn ông ở trong huyện thì đúng hơn! Hôm đó Trình Nặc Nặc còn nói, nó thấy mày và Tiểu Thu ăn vụng bánh ngọt trứng gà ở trong rừng cây nhỏ, hai đứa mày trộm tiền ở đâu? Hay là đàn ông cho?” Bà Lâm nói, bà giữ Lâm Nhiên Nhiên lục người cô: “Còn tiền hay không hả?”
Lâm Nhiên Nhiên khóc to: “Người khác cho Tiểu Thu bánh ngọt, em ấy không trộm!”
Tiểu Thu cũng kêu lên: “Trình Nặc Nặc cướp bánh ngọt của cháu, cháu không cho, chị ấy còn đánh người!”
Bà Lâm mắng: “Hừ! Bánh ngọt trứng gà đắt như vậy, ai cho mày ăn? Mày còn dám nói dối!”
Tiểu Thu nhìn Trình Dao Dao, Lâm Nhiên Nhiên kéo cô, cô chỉ khóc nói: “Cháu không nói dối!”
Bà Lâm giơ tay muốn đánh cô, Lâm Nhiên Nhiên thét chói tai trốn về sau: “Đau quá! Bà nội, bà đừng đánh nữa… Bà để cháu dẫn Tiểu Thu đi khám bệnh đi, sau khi về cháu sẽ giặt quần áo cho heo ăn! Cháu để lại căn phòng đó cho Trình Nặc Nặc là được, cháu và Tiểu Thu dọn đến kho củi ở!”
Mấy người phụ nữ không nhìn được nữa, nhưng họ không dám đánh bà Lâm, họ nói: Bà Lâm, sao bà có thể đánh cháu gái như vậy được! Đứa bé còn đang bị bệnh đó!”
“Trình Nặc Nặc đúng là đồ xấu xa, ngày nào cũng xúi giục bà Lâm bắt nạt mấy đứa bé.
Hừ, thứ gì không biết nữa!”
Trình Dao Dao không nhịn được, cô đẩy Tạ Chiêu nói: “Tạ Chiêu, anh đi giữ bà Lâm lại đi!”
Tạ Chiêu thờ ơ, hắn nói: “Em nhìn kỹ đi.”
Trình Dao Dao cảm thấy kỳ quái nhìn hắn, sau đó lại nhìn về phía đám người.
Bà Lâm đuổi đánh Lâm Nhiên Nhiên, bà vừa đuổi vừa mắng, Lâm Nhiên Nhiên vừa chạy vừa khóc.
Nhưng nhìn kỹ lại, bà Lâm đuổi theo thở hồng hộc, căn bản không đuổi kịp Lâm Nhiên Nhiên, Lâm Nhiên Nhiên né trái né phải linh hoạt, thỉnh thoảng còn dừng lại trêu chọc bà Lâm, bộ dáng mèo đùa giỡn với chuột.
Chờ bà Lâm vung tay xuống, bà còn chưa động vào Lâm Nhiên Nhiên đã kêu thảm.
Những lời khóc lóc kể lể của Lâm Nhiên Nhiên kϊƈɦ động lửa giận của quần chúng vây xem, họ càng khinh bỉ bà Lâm và Trình Nặc Nặc.
Trình Dao Dao sờ cằm, xem ra trực giác của cô không sai, Lâm Nhiên Nhiên này không thích hợp.
Bà Lâm lớn tuổi bị Lâm Nhiên Nhiên chuồn vài vòng không đuổi nổi nữa, bà thở hộng hộc mắng: “Con nhóc chết tiệt kia, mày chờ đó cho tao, hôm nay tao phải lột da mày!”
Một màn kịch diễn đến đây.
Tạ Chiêu đi lên mở máy kéo, mấy người phụ nữ vội vàng lên xe, họ kéo cả hai chị em Lâm Nhiên Nhiên lên.
Bà Lâm còn chưa thở xong, bà thấy thế thì vội vàng xách rổ lên: “Tao còn chưa lên đâu!”
Bùm một tiếng, khói đen phun hết vào mặt và, máy kéo chạy ầm ầm.
Bà Lâm bị bỏ lại, mấy người phụ nữ đều đồng tình an ủi Lâm Nhiên Nhiên.
Xe đến cửa huyện, mấy người phụ nữ xuống xe chỉ có hai chị em Lâm Nhiên Nhiên đi theo đến nhà máy phân hóa học mới xuống xe.
Lâm Nhiên Nhiên ở lại vì muốn nói lời cảm ơn với Trình Dao Dao: “Lần trước thực sự cảm ơn cô, nếu không Tiểu Thu…”
Trình Dao Dao xua tay nói: “Tiểu Thu không có việc gì thì tốt