Bà Tạ ngồi nhặt rau trong sân, bà gọi mấy lần: “Dao Dao, Chiêu ca nhi và Tiểu Phi không về sớm như vậy đâu! Mau tới nhặt rau giúp bà.”
Trình Dao Dao cầm một rổ măng ngồi lột vỏ trước cửa, mắt cô nhìn chằm chằm ra ngoài cổng: “Hôm nay chó con đến rồi!”
Bà Tạ giội một gáo nước lạnh: “Lần trước cháu vào huyện, chó cái còn chưa sinh đâu.
Coi như sinh rồi cũng phải chờ cai sữa mới được.
Không nhanh như vậy đâu!”
Trình Dao Dao kiên định nói: “Tạ Chiêu đồng ý với cháu, hôm nay mang chó con về.”
Chó cái ở nhà máy phân hóa học sắp sinh rồi, Trình Dao Dao muốn một con chó nhỏ, ngày nhớ đêm mong.
Tạ Chiêu đi vào huyện nhìn hai lần, hắn còn mua thức ăn đặc chế cho chó con giúp Trình Dao Dao.
Ai ngờ ngày sinh dự tính qua rồi mà chó cái vẫn chưa đẻ.
Trình Dao Dao nghĩ chó cái muốn ăn ngon nên mới chậm chạp không chịu đẻ.
Tạ Chiêu cam đoan với cô, hắn sẽ mang chó con về.
Trình Dao Dao lột xong một rổ măng tươi, cô rửa sạch rồi bóc măng.
Mấy cây bị gãy thì cho vào nấu canh gà, canh gà giúp giảm vị đắng của măng.
Trình Dao Dao cầm muôi vớt váng mỡ ra, cô giữ lại phần ngon nhất.
Trình Dao Dao đang làm thì nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Bà Tạ cười nói: “Chiêu ca nhi, Tiểu Phi về rồi à! Chó con đâu?”
Trình Dao Dao vội vàng đặt bát xuống chạy ra ngoài.
Con chó nhỏ bọc áo khoác nằm trong ngực Tạ Chiêu.
Chó con béo tròn cụp mắt, móng vuốt nhỏ cào áo khoác trêи đầu kêu ư ử.
Trình Dao Dao sờ nhẹ lỗ tai nhỏ của nó, chó con liền ɭϊếʍ ngón tay cô.
Bà Tạ vừa nhìn liền thích, Trình Dao Dao dựa sát vào cánh tay Tạ Chiêu: “Nó đáng yêu quá, sao lại mập như vậy?”
Tạ Chiêu nói: “Chó cái sinh được 4 con, một con đực ba con cái.”
Giỏi thật đó, mọi người đều nói bụng chó cái to, ít nhất có thể sinh được 7,8 con, kết quả chỉ sinh được 4 con, có thể nghĩ 3 con chó con còn lại to như nào.
Trình Dao Dao kϊƈɦ động: “Nó sinh được bao lâu rồi?”
Tạ Chiêu nói: “Hơn mười ngày, còn chưa dứt sữa.”
Bà Tạ nói: “Đáng nhẽ phải để nó uống sữa mẹ thêm mấy ngày nữa nha!”
Tạ Chiêu biết động vật nhỏ vào tay Trình Dao Dao đều nuôi sống được, hắn không lo lắng lắm: “Cháu mua hai túi sữa bột, có thể pha cho nó uống.”
Cả nhà đều vây quanh con chó nhỏ.
Bà Tạ lấy cái giỏ trước kia Cường Cường dùng qua cho chó con, Tạ Chiêu muốn lấy một cái đệm nhỏ trong ổ mèo, nhưng đánh nhau một trận với Cường Cường xong vẫn không lấy được, hắn đành phải lấy quần áo cũ làm đệm, sau đó đặt chó con vào bên trong.
Lúc này Trình Dao Dao mới nhìn rõ, một con chó săn nhỏ màu đen và vàng trộn lẫn nhau, lông mao màu vàng, lỗ tai, trán và phần lưng màu đen.
Bốn chân còn chứ đứng vững, chỉ cần đẩy nhẹ liền lật cái bụng màu hồng lên, tiếng kêu có lực.
Bà Tạ pha một bát sữa dê, bà còn nghiền nát lòng đỏ cho vào đấy, chó con lập tức cúi đầu ăn vui vẻ, cái đuôi nhỏ lắc như cánh quạt, thỉnh thoảng nó còn kêu ư ử.
Trình Dao Dao chọc móng vuốt nhỏ của nó, tính tình chó con rất tốt, nó không so đo mà còn quay đầu gọi cô, xung quanh miệng dính đầy sữa, đáng yêu đến mức Trình Dao Dao che ngực lại: “Nó đáng yêu hơn Cường Cường nhiểu.”
Tạ Chiêu quay đầu nhìn ổ mèo, hắn nói: “Không được bất công.”
“Không bất công, em vẫn thương Cường Cường mà.” Trình Dao Dao không để ý nói: “Anh sờ cái đuôi nhỏ của nó xem, nó không cắn người đâu.”
Tạ Chiêu lại quay đầu nhìn ổ mèo, sau đó nhìn bộ lông mượt mà động lòng người của con chó nhỏ, hắn vươn tay sờ nhẹ, lông xù nóng hầm hập, một cái chân nhỏ giẫm lên bàn tay hắn, hoàn toàn không xù lông lên.
Tạ Chiêu vai Trình Dao Dao, hai người nhìn chó con hạnh phúc mỉm cười.
Trong ổ mèo cách đó không xa lộ ra nửa cái mặt béo tròn, trêи mặt nó lộ ra sự oán trách.
Chó con ăn xong một bát sữa dê, cái bụng lập tức phình to, nó nằm trong giỏ ngủ thϊế͙p͙ đi.
Trình Dao Dao dắp chăn nhỏ cho nó, lúc này mới đi rửa tay cùng Tạ Chiêu rồi ăn cơm.
Trêи bàn cơm có một bát canh gà nấu măng, rau sam xào, rau trộn, măng chua cay.
Tạ Phi kinh ngạc nói: “Sao tất cả đều là đồ đắng vậy?”
Sắc mặt Tạ Chiêu lập tức cứng đờ, hắn cúi đầu ăn cơm, Trình Dao Dao nhịn cười, bà Tạ gắp một miếng măng vào trong bát Tạ Phi, bà bình tĩnh nói: “Đồ đắng giải nhiệt, cháu cũng ăn nhiều vào!”
Trình Dao Dao nói: “Tiểu Phi, em nhặt một ít vải thừa trong xưởng làm một cái đệm mới cho chó con đi.”
Tạ Phi còn chưa trả lời, Tạ Chiêu đã nói: “Gần đây Tiểu Phi không đi làm.”
“Á!” Trình Dao Dao và bà Tạ đều hỏi: “Vì sao?”
Mặt Tạ Chiêu lạnh lùng, hắn cúi đầu ăn cơm không nói gì nữa.
Bà Tạ hỏi Tạ Phi: “Tiểu Phi, cháu nói đi, đang êm đang đẹp lại không đi làm, có phải trong xưởng xảy ra chuyện gì không?”
Trình Dao Dao đặt đũa xuống, cô nhướng mày hỏi: “Có người bắt nạt phải không? Là người trong ký túc xá hay người trong xưởng?”
“Em…” Tạ Phỉ đỏ mặt, cô bối rối nhìn Tạ Chiêu rồi lại cúi đầu xuống: “Không phải, họ không bắt nạt em…”
Tạ Phi không bao giờ nói dối, nhưng nhìn vẻ mặt này lại thấy có vấn đề.
Bà Tạ la lên: “Vậy sao cháu không đi làm? Cháu đừng sợ, có chuyện gì cứ nói với bà và anh trai cháu, cháu nói đi!”
Tạ Phi cúi thấp đầu, cô chọc bát cơm không chịu nói gì.
Tạ Chiêu cũng không lên tiếng, hắn cúi đầu ăn cơm.
Bà Tạ gấp gáp: “Hai anh em cháu làm bà gấp chết rồi!”
Trình Dao Dao vội nói: “Bà nội, bà đừng vội! Cháu hỏi cho!”
Trình Dao Dao nhìn lướt qua: “Tạ Chiêu!”
Tạ Chiêu dừng lại, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nói: “Không phải việc lớn gì.
Trong xưởng… có lưu manh dây dưa với Tiểu Phi.”
Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao mở to: “Sao lại có lưu manh trong xưởng may?”
Sắc mặt Tạ Chiêu khó coi: “Kỹ thuật viên đến từ Thượng Hải, tên lưu manh họ Lục.”
Trình Dao Dao lập tức nhảy dựng lên.
Họ Lục!
Bà Tạ phản ứng lớn hơn: “Chuyện này chưa phải việc lớn à? Tiểu Phi, tên lưu manh kia bắt nạt cháu sao? Chiêu ca nhi, cháu bắt đem tên lưu manh kia đến cục công an đi!”
Mặt Tạ Phi đỏ bừng, cô vội la lên: “Bà nội, bà đừng nói lưu manh, không phải như vậy đâu! Anh ấy không… Ôi trời!”
Trình Dao Dao kϊƈɦ động nói: “Anh ta là lưu manh! Em còn nói chuyện giúp anh ta!”
“Chị Dao Dao, chị không biết anh ấy mà.” Tiểu Phi không hiểu.
Bà Tạ kéo Tạ Phi: “Cháu về phòng nói chuyện với bà! Con nhóc ngốc nghếch này, gặp lưu manh còn nói chuyện giúp nó!”
Tạ Phi bị bà Tạ kéo về phòng.
Dù sao Tạ Chiêu vẫn là con trai, có nhiều chuyện không tiện hỏi.
Trình Dao Dao cũng ôm mặt Tạ Chiêu nhìn trái nhìn phải.
Tạ Chiêu suýt nữa bị nghẹn, hắn hỏi: “Sao vậy?”
Trêи gương mặt đẹp trai của Tạ Chiêu không có vết thương nào, Trình Dao