Nhóm thanh niên trí thức điên rồi, họ ôm nhau thành một vòng tròn lớn vừa cười vừa nhảy, một lát sau lại khóc.
Mấy cô gái trong thôn ngơ ngác nhìn, họ vừa kinh ngạc vừa rung động.
Các cô không hiểu bọn họ, những thanh niên trí thức này sống xa nhà, cuộc sống cực khổ lạnh lẽo.
Lúc trước xuống nông thôn, mọi người tràn đầy nhiệt huyết, nhưng tất cả đều bị cuộc sống nông thôn gian khổ mài mòn.
Nếu bạn hỏi ước mơ lớn nhất của nhóm thanh niên trí thức là gì, ai cũng trả lời giống nhau: Về thành phố!
Bọn họ còn tưởng mình phải cắm rễ ở nông thôn cả đời, bỗng nhiên mây tan trăng sáng, bọn họ bọn họ bắt được một cái thang lên trời.
Thi đại học là cái thang thay đổi vận mệnh của bọn họ.
Lúc nhóm nam thanh niên trí thức ở trong ruộng nghe thấy loa phát thanh thông báo, người nào cũng vứt đồ xuống chạy đi báo tin tức này.
Đại đội trưởng và bí thư chi bộ chạy đến sau, hai người thấy nhóm thanh niên trí thức vui như điên thì cười lắc đầu: “Mấy người chạy nhanh quá!”
Trình Dao Dao bị Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong ôm chặt suýt nữa không thở nổi.
Ở trong bầu không khí nhiệt huyết này, mũi cô hơi chua xót.
Bỗng nhiên có người hỏi: “Lúc nào thi đại học?”
Một nam thanh niên trí thức nói to: “Ngày 21 tháng 11.”
“Năm sau à?”
“Năm nay.”
Bầu không khí lập tức yên tĩnh : « Hôm nay là 21 tháng 10 rồi… »
« Vậy… chỉ có một tháng ôn thi thôi sao ! »
Một chậu nước lạnh dội xuống dập tắt sự vui sướиɠ vừa rồi.
Nhóm thanh niên trí thức nhìn nhau.
bọn họ không học mấy năm rồi, một tháng có thể ôn được bao nhiêu ?
Những không có ai cam tâm từ bỏ cơ hội tốt này, trong lòng họ bắt đầu tính toán từng thứ.
Chỉ có Lưu Mẫn Hà ở trong góc xám xịt.
Sắc xuân ở khóe mắt đuôi lông mày biến thành không thể tin.
Vì sao đột nhiên lại khôi phục kỳ thi đại học ?
Vì sao không thông báo sớm hơn, hết lần này tới lần khác để cô gửi lễ hỏi cho nhà trai mới… »
Hàn Nhân ôm Trình Dao Dao khóc to : « Vì sao tôi không nghe lời hai người nha ! »
Trình Dao Dao vỗ lưng cô, lỗ tai bị cô gào đau nhức.
Trương Hiểu Phong cũng lau nước mắt nói : Bây giờ khóc làm được gì ! Dù sao cô cũng học trước một thời gian rồi ! »
Trình Dao Dao giãy dụa : «Tôi về trước đã.
Đúng rồi, hai người giấu hết sách vở đi.
»
Trương Hiểu Phong còn chưa hiểu rõ ý của Trình Dao Dao, Hàn Nhân vội vàng nhặt hai quyển sách nhét vào trong ngực.
Ánh mắt nhóm thanh niên trí thức sáng ngời, họ nhìn chằm chằm quyển sách kia.
Nhóm nữ thanh niên trí thức hay chế giễu các cô là con mọt sách, bây giờ lại cười lấy lòng : « Hiểu Phong, có thể cho chúng tôi mượn quyển sách này xem không ? »
«Cho tôi mượn xem một chút đi ! »
Hàn Nhân cười nói : « Ngại quá, chúng tôi còn chưa xem xong đâu.
»
Cô nói liền kéo Trương Hiểu Phong đi về.
Trong nhà cô còn mấy quyển mượn ở chỗ Trình Dao Dao, bình thường cô đều đặt dưới gối đầu, lúc này thành bảo bối rồi !
Trình Dao Dao vội vàng chạy về nhà.
Hình tượng Quan Âm dịu dàng từ trước đến nay biến mất, cô chạy vội trêи đường, mái tóc đen nhánh bay trong gió, chó con chạy điên cuồng theo chân cô.
Lúc này nhóm thanh niên trí thức và nhóm người trẻ tuổi chạy như điên quanh thôn, Trình Dao Dao cũng không làm mọi người bất ngờ lắm.
Cô vừa chạy đến cổng nhà liền nhào vào lồng ngực ấm áp.
« Thi… Thi đại học ! » Trình Dao Dao thở hổn hển, cô ngửa đầu nhìn đôi mắt thâm thúy sáng ngời.
Trêи mặt Tạ Chiêu vẫn đầy mồ hôi, hắn cười sáng rỡ : « Ừm, anh nghe thấy loa phát thanh nói rồi ! »
Ống quần Tạ Chiêu còn dính đầy bùn, rõ ràng vừa nghe thấy tin tức liền chạy từ trong ruộng về.
Hai người nắm tay nhau đi vào sân, họ muốn nói tin tức tốt cho bà Tạ đầu tiên.
Bà Tạ đã nghe thấy loa phát thanh thông báo, bà đang ở trong sân chờ bọn họ.
Người một nhà đều vui mừng.
Bỗng nhiên bà Tạ lau khóe mắt nói : « Liệt tổ liệt tông phù hộ, cuối cùng cũng chờ đến ngày này.
»
« Xuỵt.
» Trình Dao Dao giơ ngón trỏ lên môi : «Bà nội, bà không thể truyền bá tư tưởng phong kiến.
»
« Xùy ! Cháu còn dạy bà à.
» Bà Tạ tức giận nói : « Mau đi giết gà cắt đậu hũ đi, hôm nay chúng ta ăn mừng ! Cháu cũng gọi Hàn Nhân và Hiểu Phong đến đây ! »
Bà Tạ kϊƈɦ động buộc tạp dề đi về hướng lồng gà.
Trình Dao Dao cười nói : « Bà đừng vội, hai người họ chắc chắn không tới đâu.
Lúc này họ đang bận tìm sách ôn tập rồi.
»
Trình Dao Dao nói không sai.
Kỳ thi đại học lần này chỉ còn một tháng.
Thời gian ngắn ngủi một tháng, bọn họ phải vội vàng ôn tập.
Sau khi nhóm thanh niên trí thức tỉnh táo lại, họ đối mặt với một vấn đề — Một tháng ngắn ngủi có thể ôn hết mấy kiến thức mấy năm qua sao?
Có một số người hoài nghi bản thân, có người lại tranh thủ từng giây từng phút ôn tập.
Lúc này trong tay ai có sách tham khảo và tài liệu ôn tập, người đó là nhân vật được chào đón nhất.
Mọi người đều tranh nhau giữ gìn quan hệ với người đó, họ mong chờ người đó cho mình mượn sách.
Nhưng sư nhiều cháo ít, sách cả thôn gộp lại cũng không đủ cho bọn họ học.
Nhóm thanh niên trí thức nghĩ hết các biện pháp, họ thu thập sách cũ, báo chí và tài liệu về nhà liều mạng học.
Nhóm thanh niên thôn Điềm Thủy đều điên cuồng học tập.
Đại đội thôn Điềm Thủy đồng tình với nhóm thanh niên trí thức, nhưng nhóm thanh niên trí thức vẫn phải đi làm hàng ngày.
Trước kia đi làm về mệt rã rời, chỉ cần nằm xuống liền ngủ, bây giờ đều đốt đèn thức đêm, ngày hôm sau mang theo hai quầng thâm đi làm.
Ở trong đồng ruộng, họ vừa cúi đầu làm việc vừa lẩm bẩm đọc sách, có người còn dùng nhánh cây viết chữ trêи mặt đất.
Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong tốt hơn chút.
Dưới sự mãnh liệt yêu cầu của bà Tạ, hai người thường xuyên đến nhà họ Tạ ăn cơm bổ sung chất béo.
Tài liệu trêи bàn Trình Dao Dao cũng để các cô tùy ý xem, đương nhiên mức độ học tập sẽ tốt hơn nhóm thanh niên trí thức khác.
Tin tức thi đại học vừa ra, sách vở lập tức đắt giá.
Có thanh niên trí thức nhanh trí chạy vào huyện mua sách và giấy bút đầu tiên.
Người khác phản ứng chậm hơn, lúc vào huyện phát hiện sách trong tiệm sách Tân Hoa đều bị tranh đoạt hết, sách cũ phế phẩm cũng tăng giá 8 mao một quyển.
Giấy bút ở cung tiêu xã cũng hết hàng.
Lúc này Trình Dao Dao không thể không bội phục khả năng dự đoán của Tạ Chiêu, trong nhà có mấy thùng giấy trắng và ngòi bút bi.
Trình Dao Dao loay hoay đống giấy, cô hiếu kỳ hỏi : « Tạ Chiêu, đống giấy này mang đi đầu cơ trục lợi à?”
Cô biết Hầu Tử bán sách cũ và giấy bút lời một khoản to đấy.
Tạ Chiêu nói: “Không bán.”
Trình Dao Dao lấy một ít giấy trắng và ngòi bút ra: “Cái này đưa cho Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong, họ cũng dùng sắp hết rồi.”
Tạ Chiêu gõ mặt bàn: “Em Dao Dao, bắt đầu ôn tập thôi.”
Trình Dao Dao đành phải đi qua, cô ngồi cạnh Tạ Chiêu ngoan ngoãn đọc sách.
So với phong trào càn quét trong thôn, nhà họ Tạ vẫn bình yên phẳng lặng.
Trình Dao Dao và Tạ Chiêu đã học từ sớm nên bây giờ không gấp gáp quá.
Cái gì nên học cũng học rồi, lúc này chỉ ôn tập và củng cố kiến thức thôi.
Trình Dao Dao không thể lười biếng nữa.
Mỗi lần cô lười biếng, đừng nói bà Tạ trông coi cô ngay cả Tạ Chiêu cũng không chiều cô nữa.
Trình Dao Dao nằm sấp trêи bàn, cô buồn bực nói : «Em biết hết rồi, vì sao còn bắt em học cái này?”
Tạ Chiêu nói: “Bất kỳ dạng đề nào trong này cũng có thể thi vào, kiến thức chính trị của em rất yếu, nhất định phải học thật tốt.”
Trình Dao Dao chép miệng : «Em đau đầu.
»
Tạ Chiêu để cô dựa vào trong ngực mình, hắn xoa nhẹ huyệt Thái Dương cho Trình Dao Dao, bàn tay thô ráp ma sát làn da non mịn của cô, lực tay cũng nhẹ nhàng, Trình Dao Dao dễ chịu thở dài, cơn đau chút xíu kia đã bay lên chín tầng mây rồi.
Trình Dao Dao xoay người chui vào ngực Tạ Chiêu: “Mắt em cũng đau, anh đọc cho em nghe đi.”
Mèo cam nhỏ nằm trêи bàn đọc sách, nó nghiêng đầu nhìn hai người.
Khóe môi Tạ Chiêu nhếch lên, hắn nghiêm túc nói: “Đọc xong một lần, em phải đọc theo một lần.”
“Vậy đọc ba lần một đi.” Trình Dao Dao nói điều kiện.
Tạ Chiêu thấp giọng đọc.
Trong lồng ngực hắn giống như ẩn giấu một cây đàn Cello, kiến thức chính trị không thú vị cũng biến thành thơ Tứ Hành.
Tạ Chiêu đọc ba lần, hắn cúi đầu hỏi Trình Dao Dao nhớ kỹ chưa nhưng lại bị cô ôm cổ hôn một cái: “Tạ Chiêu, về sau tối nào anh cũng đọc sách cho em nghe đi.”
Bên trong đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao lấp lánh nước, cô vừa ngay thẳng vừa ngây thơ ra lời mời với Tạ Chiêu.
Tạ Chiêu cầm sách che mặt cô: “Nghiêm túc đọc sách đi.”
“Hừ!” Trình Dao Dao kéo ghế ngồi ra xa, cô tự cầm sách đọc.
Cổ họng Tạ Chiêu hơi động, hắn phải nhắm mắt chờ cảm giác kϊƈɦ động kia lắng lại mới tiếp tục đọc sách được.
Chiến tranh lạnh kéo dài nửa tiếng, bà Tạ bê hai bát rượu nếp trứng gà vào, hai người lại ngồi một chỗ chụm đầu ăn.
Bà Tạ lau tay lên tạp dề: “Ngon không? Ăn nhiều vào, đọc sách tiêu hao sức lực! Hai đứa đừng học muộn quá, đèn này chói mắt không?”
Trong thôn đã nối điện.
Phòng Trình Dao Dao có một cái bóng đèn, bên ngoài có một cái chụp bằng tre bọc đèn lại, căn phòng sáng rõ mà không bị chói, mặc dù điện áp không ổn, thường xuyên nhấp nháy nhưng vẫn tốt hơn đèn dầu nhiều.
Trình Dao Dao nói: “Bà nội, bà đi ngủ trước đi ạ, đừng chờ hai chúng cháu.”
Trong lòng bà Tạ gấp gáp nhưng bà sợ hai người áp lực, bà nói: “Vậy hai đứa học một lúc nữa rồi nghỉ ngơi đi.”
Tạ Chiêu nói: “Bà yên tâm đi ạ.”
Lúc này bà Tạ mới bước chậm ra