Nhật ký của Trình Dao Dao:
Ngày 12/8/1979, thời tiết Pari trong xanh.
Không ngờ tôi còn vẫn cơ hội đến nước Pháp.
Liên hoan phim Cannes năm 1979, máy bay đến Pháp lúc 8h tối, chúng tôi không có thời gian nghỉ ngơi mà vội vàng đi xe buýt đến liên hoan phim Cannes.
Chúng tôi đến đây mang theo nhiệm vụ làm vẻ vang cho đất nước, người đi theo thật sự ít ỏi: Đạo diễn Vinh, tôi, phiên dịch, một vị đạo diễn khác và Tạ Chiêu (đạo diễn Vinh làm giấy chứng minh cho anh ấy).
Liên hoan phim Cannes sáng lấp lánh, tôi cảm thấy mình như được quay lại quá khứ, nơi đây có rất nhiều ngôi sao điện ảnh nổi tiếng ở thế kỷ này, nhưng cô không biết ai cả.
Mọi người đi đi lại lại chóng hết cả mặt, cả một đoạn đường dài tôi phải cố gắng mỉm cười chào gật đầu.
Bộ phim “Xa xôi” đạt được mấy giải thưởng, đây là lần đầu tiên Trung Quốc nhận được niềm vinh hạnh này.
Chỗ người của chúng tôi được sắp xếp ở góc hẻo lánh trong cùng, lúc công bố danh dách trao thưởng, người phương Tây mặc quần áo vest chỉnh tề cao ngạo quay đầu nhìn chúng tôi.
Đạo diễn và phiên dịch kϊƈɦ động chảy nước mắt, tôi cũng kϊƈɦ động nắm chặt tay Tạ Chiêu, trong lòng cảm thấy nở mày nở mặt.
Tôi bước lên sân khấu nhận giải thưởng, sao đó dùng tiếng Anh nói lời cảm ơn, dù sao người trong nước cũng không thấy, cô không nói theo mấy lời có sẵn trêи kịch bản.
Sau khi kết thúc liên hoan phim Cannes, mọi người tham gia tiệc rượu.
Có mấy vị đạo diễn nói nói chuyện với đạo diễn Vinh bằng tiếng Anh, tôi không thể làm gì khác ngoài việc đứng bên cạnh làm phiên dịch, thỉnh thoảng cô còn quay sang nhìn Tạ Chiêu.
Tạ Chiêu mặc vest rất đẹp trai, có rất nhiều người đi lên nói chuyện với anh ấy, trong đó có cả nam và nữ.
Một cô gái tóc vàng mặc váy đỏ đứng cạnh anh ấy, anh ấy còn ôm eo người ta! Tôi nhớ cô gái tóc vàng kia không có giải thưởng, trong lòng lập tức cười trêи nỗi đau của người khác.
Sau đó Tạ Chiêu không thừa nhận, anh ấy nói cô gái kia không cẩn thận vấp ngã, anh muốn biểu hiện hình tượng đẹp đẽ của người dân Trung Quốc mới ra tay giúp đỡ.
Ngược lại, cả buổi tiệc vừa rồi tôi đều cười nói với những người đàn khác, đàn ông xung quanh đều nhìn tôi, có một người đáng tuổi làm bố tôi còn hôn mu bàn tay của tôi!
Tôi và Tạ Chiêu đều giận dỗi nhau.
Lúc hai người trừng mắt nhìn nhau, một phóng viên ngoại quốc cầm máy ảnh đi tới, anh ta không phân biệt được bộ dáng của người phương Đông, anh ta nghĩ Tạ Chiêu chính là nhân vật sĩ quan trong phim “Xa xôi”.
Tạ Chiêu muốn giải thích, tôi kéo anh ấy đi ra ngoài bãi cát để phóng viên chụp mấy bức ảnh cho chúng tôi.
Mấy bức ảnh kia rất đẹp, Tạ Chiêu ăn mặc chỉnh tề mang theo cảm giác cao quý giống hệt hình mẫu lý tưởng lúc trước của tôi.
Nhưng lúc anh ấy mặc áo ba lỗ quần quân đội trồng rau, tôi cũng thích.
Ôi, thẩm mỹ của tôi đều bị Tạ Chiêu sửa lại mất rồi.
Chúng tôi dùng tiền công bay sang đây, đáng nhẽ buổi tối phải về nước luôn nhưng đạo diễn Vinh có chút chuyện phải trì hoãn ở Paris, tôi và Tạ Chiêu bất ngờ được thêm một ngày nghỉ.
Chúng tôi đi theo đạo diễn tham quan nhà thờ Đức Bà và cung điện Louvre, sau đó mua một ít đồ lưu niệm.
Dưới ám chỉ của tôi, Tạ Chiêu bỏ đạo diễn lại, hai người đi chơi riêng.
Paris vào buổi tối rất mê người.
Paris năm 1979 không khác tương nhiều, vẻ đẹp và sự bẩn thỉu tồn tại song song, bây giờ không có nhiều công trình hiện đại hóa nhưng người ở đây đều mang theo một loại khí chất thanh nhã thoải mái.
Đại lộ Champs Elysees có rất nhiều cửa hàng trang nhã, quần áo bên trong cửa hàng làm tôi lưu luyến quên lối về, tôi còn mua một cái túi Chanel thập niên 50! Nếu Tiểu Phi ở đây, tôi có thể tìm được đồng minh lớn.
Đáng tiếc bên cạnh tôi là Tạ Chiêu không hiểu gì về thời trang, may mà anh ấy trả tiền sảng kɧօáϊ và yên tĩnh.
Đến lúc chạm mặt cô gái tóc vàng mắt xanh nói chuyện với Tạ Chiêu trước đó, hứng thú mua sắm của tôi lập tức bị cắt ngang.
Tôi dùng tiếng Pháp biểu công khai chủ quyền của tôi với Tạ Chiêu, tôi cũng giơ nhẫn kim cương ra.
Cô gái đó xòe hai tay ra tỏ ý đáng tiếc rồi nói xin lỗi tôi.
Tạ Chiêu hỏi tôi nói gì với cô gái đó, tôi nói cô ấy nghĩ chúng tôi là người Nhật Bản.
Tạ Chiêu vừa nghe thấy liền tức giận, anh ấy không chào cô gái đó mà đi thẳng luôn.
Lúc chúng tôi đi ra ngoài, cô gái đó vẫn đứng nhìn Tạ Chiêu qua cửa kính.
Tôi giận dỗi kéo Tạ Chiêu hôn anh ấy.
Vừa hôn một cái, Tạ Chiêu lập tức kéo tôi chạy đi, anh ấy nói anh sợ tôi bị bắt vì tội lưu manh.
Tôi bật cười bảo anh ấy nhìn xung quanh đi.
Ở trêи đường phố Paris có thể thấy đôi tình nhân thân mật hôn nhau không cố kỵ cái gì cả.
Cuối cùng tôi và Tạ Chiêu làm một chuyện nghĩ lâu rồi: hôn nhau trêи đường.
Bên đường có một người lang thang huýt sáo với chúng tôi, người đó cười thân thiện khen chúng tôi là một đôi xinh đẹp.
Ở trong mắt người phương Tây, người phương Đông đều được coi là “Xinh đẹp”, ngay cả Tạ Chiêu cao gần 1m90 cũng không ngoại lệ.
Tôi không dám phiên dịch câu này cho Tạ Chiêu, bằng không anh ấy sẽ lấy lại tiền vừa cho người lang thang kia.
Tạ Chiêu cho số tiền lớn vì người lang thang kia dẫn theo một con chó.
Chúng tôi nắm tay hôn hai lần ở trêи đường.
Tôi không thể không nhắc Tạ Chiêu, có thể hôn trêи đường phố Paris nhưng nếu hôn quá mức cũng bị bắt lại.
Tôi dẫn Tạ Chiêu đến quán cà phê nổi tiếng trêи con phố này, anh ấy không thưởng thức gì mà ăn luôn một phần bánh mì Baguette và uống một cốc bia to.
Bánh mì BaguetteTôi để anh ấy ăn thử bánh Macaron của tôi, anh ấy chỉ nói một chữ: Ngấy.
Bánh MacaronTôi giải thích nghĩa của bánh Macaron: Thiếu nữ.
Tạ Chiêu lập tức gọi một hộp, anh ấy muốn mang về khách sạn nghiên cứu.
Người này, học đại học rồi mà vẫn còn mấy ý nghĩ thô tục này…
“Em Dao Dao, em lại nói xấu anh ở trong nhật ký rồi.” Bên tai xuất hiện tiếng nói trầm thấp.
Trình Dao Dao giật nảy mình, cô vội vàng che quyển nhật ký: “Tạ Chiêu, sao anh lại nhìn lén nhật ký của em?”
“Không nhìn lén, anh vừa tới đã thấy rồi.” Tạ Chiêu quấn khăn tắm của khách sạn, bên trêи cơ ngực cường tráng dính mấy giọt nước, hắn ôm cô từ phía sau: “Anh suy nghĩ thô tục?”
“…” Mắt Trình Dao Dao long lanh nước nhìn sang bên cạnh, cô chột dạ nói: “Còn không phải sao?”
“Đúng vậy.” Tạ Chiêu cười nhẹ, lồng ngực rung động, tiếng nói mê người hấp dẫn: “Em Dao Dao nói đúng.
Bây giờ anh chứng minh cho em…”
Ở đất nước xa lạ, khách sạn cổ xưa, ánh đèn bên ngoài cửa sổ chiều vào kèm theo tiếng còi xe làm người ta cảm thấy mê loạn, phóng túng.
Trình Dao Dao và Tạ Chiêu giống như đôi tình nhân bỏ trốn, hai người vui vẻ lăn lộn trong căn phòng nhỏ xa lạ này.
Nhật ký của Trình Dao Dao: Ngày 13/8/1979, thời tiết Pari trong xanh.
Hối hận, bây giờ tôi rất hối hận, xương sống thắt lưng đau nhức.
Tôi còn phải làm như không có việc gì ngồi trong quán cà phên gặp mặt khách.
Đạo diễn Vinh giới thiệu hai người Trung Quốc cho tôi, người lớn tuổi tên là Thẩm Đồng, nghe nói ông ấy là ông trùm thương nghiệp ở đây, ông có hứng thú với thị trường Trung Quốc.
Cô đã gặp qua người trẻ tuổi tên Triệu Niệm kia rồi, anh ta là phiên dịch đi theo thương nhân người Anh đến Trung Quốc lần trước.
Đạo diễn Vinh tìm lý do rời đi.
Tôi không kiên nhẫn với kiểu gặp mặt này, nhưng tôi cũng không đoán được lai lịch của họ