Trời dần dần vào thu, gió thổi mang theo khí lạnh, ánh nắng đỏ biến mất ở phía cuối chân trời.
Trình Dao Dao ngồi trêи xích đu ở trong sân, mái tóc đen nhánh rối tung, làn váy bay lên lộ ra mắt cá chân trơn bóng.
Cửa sắt khép hờ kêu cọt kẹt.
Xích đu dần dần chậm lại, Trình Dao Dao lườm người đi tới: “Cút đi.”
“Hung dữ nhỉ.” Lục Thanh Đường mặc quân trang, hắn kéo mũ lính xuống lộ ra đôi mắt hoa đào cười nhẹ nhàng giống như hồ ly.
Trình Dao Dao hất cằm lên: “Anh tới đây làm gì?”
Hai con mèo nhỏ chạy tới, Phiền Phiền ngửa đầu tò mò nhìn người mới đến, Cường Cường không khách khí ôm chân hắn giằng xé.
Lục Thanh Đường không để ý, hắn xách một rổ trái cây đỏ mọng tươi mới đi vào, hắn khom người lễ phép nói: “Lần trước ăn bánh ga tô của nhà cô, lần này tặng lại cô.
Thuận tiện đến giải thích hiểu lầm lúc trước.”
“Sau ba tháng mới tặng quà lại.” Trình Dao Dao xì mũi coi thường.
Lục Thanh Đường vẫn mỉm cười, hắn ỷ vào thân hình cao lướn nhìn vào trong nhà.
Trình Dao Dao chặn ánh mắt hắn lại: “Tiểu Phi không ở nhà.
Tạ Chiêu ở bên trong, tôi kêu lên anh ấy sẽ lao ra đánh anh đấy.”
Lục Thanh Đường cười ra tiếng, hắn nói thẳng: “Đừng khẩn trương.
Dạo này không gặp Tiểu Phi, tôi chỉ muốn biết vì sao thôi.”
Trình Dao Dao kỳ quái hỏi: “Tiểu Phi không gặp anh nhất định có ló do riêng của em ấy, sao anh lại hỏi tôi?”
Lục Thanh Đường nói: “Tiểu Phi luôn nghe lời cô.
Nhưng hình như cô rất chán ghét tôi thì phải, tôi làm chuyện gì khiến cô ghét sao?”
Trình Dao Dao hung hăng nói: “Bỏ cái tính tự tin đấy đi.
Tóm lại có tôi ở đây, anh đừng hỏng tới gần Tiểu Phi một bước.”
Lục Thanh Đường trời sinh có một gương mặt cười, thật sự rất khó để người ta cảm thấy ghét.
Nhưng hắn vừa mở miệng cũng đủ làm Trình Dao Dao xù lông lên: “Trình Dao Dao, có phải cô biết chuyện gì không?”
Ý cười bên trong đôi mắt hoa đào biến thành mũi tên bắn tới, đang ở trong thời tiết mùa hè nóng nực nhưng Trình Dao Dao vẫn lạnh run người.
Cô trừng mắt nhìn hắn, ánh sáng cuối buổi chiếu lên gương mặt xinh đẹp của cô, ngay cả Lục Thanh Đường đã có người trong lòng cũng phải thất thần.
Lục Thanh Đường đọc tên Tạ Phi để chống đỡ sự mê hoặc này, hắn mỉm cười nhìn Trình Dao Dao dò xét mình: “Cô gấp gáp cái gì?”
Móng tay Trình Dao Dao đâm thẳng vào da, cô tức giận nói: “Nụ cười mê hoặc của anh có ý gì hả?”
Nụ cười trêи mặt Lục Thanh Đường cứng đờ: “Cô nói gì?”
Trình Dao Dao dứt khoát nói tiếp: “Tôi sẽ nói với Tiểu Phi, anh dụ dỗ tôi.”
Lục Thanh Đường bình tĩnh nhìn cô nửa ngày, hắn lại mỉm cười bước đến gần: “Cô sẽ không làm vậy.
Trình Dao Dao, cô…”
Trình Dao Dao hét lên: “Tạ Chiêu, có lưu manh…”
Cô còn chưa nói xong, một bóng xám chạy từ trong nhà ra, Lục Thanh Đường chưa kịp nói gì đã ăn ngay một đấm.
Trình Dao Dao nhảy xuống xích đu, cô nhào vào trong ngực Tạ Chiêu, Tạ Chiêu ôm cô: “Sợ à?”
Tạ Phi cũng chạy ra, cô vội hỏi: “Chị Dao Dao chị không sao chứ?”
Trình Dao Dao lắc đầu.
Tạ Chiêu buông Trình Dao Dao ra, hắn đi lên nắm cổ áo Lục Thanh Đường vung một đấm.
Lục Thanh Đường không chặn lại, khóe môi chảy máu làm gương mặt trắng bóc trở nên đáng sợ.
Tạ Phi sợ hãi hét lên.
Lục Thanh Đường mỉm cười: “Tiểu Phi, đừng sợ, anh không sao.”
“Anh bớt giả bộ đáng thương đi.” Trình Dao Dao che mặt Tạ Phi lại, cô nói với Tạ Chiêu: “Đừng đánh nữa, tý nữa bảo vệ sẽ qua đây đấy.”
Tạ Chiêu quay đầu nhìn cô, hắn thở sâu buông lỏng nắm đấm rồi vứt Lục Thanh Đường ra đất.
“Đến tìm em gái tôi lần nữa, cậu cứ thử xem.”
Lục Thanh Đường lảo đảo đứng lên, hắn lau vết máu cười vô vị: “Đây là chuyện giữa tôi và Tiểu Phi, anh không thể quản được.”
Tạ Chiêu không nhìn Tạ Phi, hắn lạnh lùng nói: “Tôi là anh trai của em ấy, tôi có thể làm chủ việc này.”
Lục Thanh Đường sửa sang lại quần áo, hắn cười nói: “Chế độ phong kiến phải bị đánh bại.”
Nắm đấm của Tạ Chiêu xiết chặt lại, Trình Dao Dao bước lên tức giận nói: “Tên lưu manh nhà anh phải bị đánh bại mới đúng, Tiểu Phi, em đừng để ý tới củ cải lớn đa tình này, không biết anh ta lừa bao nhiêu con gái nhà lành rồi.”
Mặt Tạ Phi lập tức thay đổi.
Lục Thanh Đường cũng biến sắc: “Cô Trình, cô đang nói xấu…”
Tạ Chiêu tức giận nói: “Cậu im đi!”
Trình Dao Dao kéo Tạ Chiêu lại, cô tiến lên trước: “Sao tôi phải nói xấu tên đa tình nổi danh bên ngoài như anh, mọi người đều biết chuyện này.”
Lồng ngực Lục Thanh Đường phập phồng, sắc mặt thay đổi liên tục, hắn gằn từng chữ: “Ngoại trừ Tiểu Phi, tôi chưa từng qua lại thân mật với bất kỳ cô gái nào.
Tiểu Phi, xin em tin tưởng anh.”
Tạ Phi nhìn ánh mắt nóng bỏng của hắn, cả người lung lay giống như bông hoa không chỉu nổi mưa gió.
Tạ Chiêu thấy thế thì muốn bước đến bảo vệ em gái mình nhưng Trình Dao Dao lại kéo hắn lại: “Để Tiểu Phi tự nói với anh ta đi.”
Ánh mắt ba người đều nhìn về phía Tạ Phi.
Tạ Phi nắm chặt vạt áo của mình, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Đường nói: “Chính tôi không muốn gặp anh.”
Nụ cười của Lục Thanh Đường phai nhạt: “Vì sao? Em hiểu lầm gì anh sao? Hay anh làm điều gì không tốt?”
Tạ Phi nói: “Chuyện anh bảo người bắt anh trai tôi, tôi biết hết rồi.”
Lục Thanh Đường nghi ngờ: “Em đang nói gì vậy?”
“Anh còn giả vờ.” Trình Dao Dao tức giận nói lại lời của Từ Nam Phương: “Tôi còn tưởng Từ Nam Phương làm, hóa ra người đứng phía sau là anh.”
Trong sách nói Tạ Chiêu phải vào tù là do Lục Thanh Đường làm.
Trình Dao Dao vẫn nghĩ đời này Tạ Chiêu thoát khỏi việc này rồi, ai ngờ chuyện này đã xảy ra từ năm ngoái.
Lục Thanh Đường rất thông minh, hắn vừa suy nghĩ liền hiểu rõ mọi chuyện: “Anh không biết.
Tiểu Phi, anh chỉ giúp đám bạn anh làm một việc nhỏ thôi, anh không biết người đó là anh trai em.
Lúc đó chúng ta còn chưa quen biết…”
Tạ Phi cắt ngang lời hắn: “Anh có thể vì một việc nhỏ của bạn anh liền tùy tiện oan uổng người khác, hủy tiền đồ của người khác được sao?”
Đôi mắt nai con sáng rỡ chứa đầy nước mắt làm Lục Thanh Đường đau nhói.
Trong nhận thức của hắn, Tạ Phi ngây thơ làm người ta buồn cười, nhưng giờ phút này hắn không cười nổi.
Lục Thanh Đường cảm thấy cả người mất trọng lực giống như đứng trêи bờ vực sâu thẳm, hắn nói khẽ: “Tiêu Phi, xin lỗi, anh sẽ đền bù.”
Giọng nói của Tạ Phi rất nhỏ, lúc tức giận cũng không cao giọng nhưng lại mang theo sự bướng bỉnh của người nhà họ Tạ: “Không cần.
Tôi xem thường loại người như anh, anh đừng tới tìm tôi nữa.”
“Xem thường anh?” Lục Thanh Đường lặp lại mấy chữ này, sắc mặt hắn hoảng hốt.
“Vật này trả lại anh.” Tạ Phi kìm nén nước mắt, cô ném một vật nhỏ qua, sau đó quay người chạy vào nhà.
Lục Thanh Đường nhìn chằm chằm bóng lưng của cô nhưng cô không quay đầu lại.
Hắn ngồi xuống tìm đồ rơi trêи đống cỏ.
Tóc tai hắn lộn xộn, gương mặt tổn thương, hơi thở kiêu ngạo trêи người cũng giảm đi lộ ra tinh thần tuổi trẻ,
Tạ Chiêu nhíu mày nói: “Đàn ông con trai lớn cả rồi, thất tình cũng không cần bày ra dáng vẻ này.”
Lục Thanh Đường giật giật khóe môi: “Anh tốt hơn tôi chắc, tôi khuyên anh một câu, hồng nhan họa thủy.”
Lục Thanh Đường có ý riêng nhìn lướt qua mặt Trình Dao Dao.
Tạ Chiêu kéo Trình Dao Dao ra phía sau, hắn lạnh lùng nói: “Nói thêm câu nữa tôi sẽ để cậu nằm ngang đi ra đấy.”
Lục Thanh Đường ngậm miệng, trước mắt xuất hiện ánh sáng của vật nhỏ, hắn nhặt lên, hóa ra là kẹp tóc ngọc trai, bên trêи kẹp tóc vẫn mang theo nhiệt độ.
Lục Thanh Đường nắm chặt kẹp tóc ở trong tay, hắn đứng dậy: “Có thể giúp tôi nói với một câu với Tiểu Phi được không?”
Tạ Chiêu nói: “Được.”
Đợi một lát, Lục Thanh Đường lại lắc đầu: “Bỏ đi.”
Hắn nhặt mũ lính lên rồi quay người đi.
Cửa sắt đóng lại kêu cọt kẹt, Tạ Chiêu khóa cổng lại.
Đồ Lục Thanh Đường mang tới rơi đầy đất, mọi thứ bị giẫm tan nát, nước trái cây đỏ tươi nổi bật trêи nền cỏ xanh.
Mèo cam chạy tới ɭϊếʍ láp.
Tạ Chiêu bế Cường Cường lên: “Đừng ăn linh tinh.”
Cường Cường chưa thỏa mãn ɭϊếʍ miệng, nó kϊƈɦ động vung móng vuốt tát tay hắn.
Trình Dao Dao nhìn bóng lưng Lục Thanh Đường biến mất dưới ánh nắng cuối chân trời, cô nói với Tạ Chiêu: “Sao em cảm thấy anh ta hơi đáng thương nhỉ? Thật ra anh ta không giở trò