Editor: Trâu lười Ánh nắng sau buổi chiều mùa hè sáng chói, mặt đường bị phơi đến một tầng sương mù. Đi đến ruộng đậu nành cần phải đi qua một đường nhỏ ở ngoại ô, cỏ lau dài dài không gió mà bay, bên trong kênh mương ven đường nước chảy róc rách, còn có ếch xanh ngồi xổm ở trong bụi cỏ kêu, mang đến một chút hơi lạnh.
Tạ Ba người cao chân dài, cõng giỏ lớn đi nhanh chóng, hoàn toàn không có ý chiều theo Trình Dao Dao. Trình Dao Dao đuổi theo hắn đuổi theo hắn, một lát sau liền mệt thở không ra hơi, chống đỡ bụng thở nặng: “Anh chậm…chậm một chút, tôi không được rồi…”
“…” Trình Dao Dao thở dốc vừa mềm mại vừa yêu kiều, lỗ tai Tạ Ba nóng lên, nhíu mày quay người nhìn về phía Trình Dao Dao. Gương mặt của cô gái yêu kiều bị mặt trời phơi đỏ lên, trên trán trắng muốt rịn mồ hôi, sợi tóc đen nhánh cũng dính trên thái dương, chật vật như vậy cũng không thể che hết sự xinh đẹp.
Trình Dao Dao len lén đánh giá Tạ Ba, thấy mỗi lần hắn quay đầu đều lập tức làm vẻ mặt thống khổ, gương mặt xinh đẹp vo thành một nắm: “Tôi thật sự không đi nổi rồi…”
Đôi mắt đen nhánh của Tạ Ba nhìn chằm chằm cô, mặt không biểu tình: “Còn một dặm đường là đến.”
(1 dặm = 500m)
“Còn một dặm đường ?!” Trình Dao Dao kêu thảm thiết một tiếng, ngồi xổm trên mặt đất không đi nổi nữa: “Đã đi thật lâu rồi!”
Mắt Tạ Ba nhìn trời, nói: “Cô còn ngồi không đi mặt trời sẽ càng nóng.”
Dáng người Tạ Ba cao lớn, cái bóng bao phủ trên đỉnh đầu Trình Dao Dao, vô tình hay cố ý che ánh nắng. Trình Dao Dao dễ chịu một chút, ngồi xổm trên mặt đất chơi xấu: “Tôi khát quá, chân cũng rất đau, tôi không đi được, muốn nghỉ một lúc.”
Đôi mắt hẹp dài của Tạ Ba nheo lại, Trình Dao Dao kinh sợ, nói: “Vậy…vậy anh đi trước, tôi nghỉ một lúc liền đuổi theo anh.”
“Không được.” Tạ Ba nói đâu ra đấy: “Đại đội trưởng để tôi phụ trách an toàn của cô.”
Trình Dao Dao nói: “Sinh mạng của tôi khỏe mạnh anh cũng phải phụ trách, đi nữa tôi mệt chết mất.”
Tạ Ba cởi dây thừng trên xuống, nói: “Đại đội trưởng không để tôi phụ trách việc này.”
“Anh!” Trình Dao Dao giương mắt nhìn. Ai nói Tạ Ba miệng lưỡi bụng về, một câu có thể đem cô tức chết, hết lần này tới lần khác lại không dám ồn ào.
Trình Dao Dao sưng mặt lên tức giận, Tạ Ba hai bước đi tới trước mặt cô, dọa Trình Dao Dao co lại về sau: “Làm gì vậy?”
Dây thừng trong tay Tạ Ba rũ xuống trước mắt Trình Dao Dao: “Cô muốn tự mình đi, hay là giống như lần trước?”
Bên trên dây thừng thô ráp còn dính mùi máu tanh, lắc lư trước mặt Trình Dao Dao có lực uy hiếp vô cùng. Cảnh tượng trói móng heo còn rõ mồn một trước mắt, trong lồng ngực Trình Dao Dao lửa giận cao ngất, ném ánh mắt thù hận về phía Tạ Ba!
Tạ Ba lạnh nhạt hỏi lại một lần: “Có đi hay không?”
Trình Dao Dao có thể không sợ sao?! Cô mếu máo há miệng, lớn tiếng ồn ào: “Đi thì đi!”
Tạ Ba lẳng lặng chờ, Trình Dao Dao nửa ngày dậy không nổi, đỏ mặt lúng túng: “Chân tôi tê rồi…”
Khóe môi Tạ Ba cong lên một chút không dễ phát hiện, đưa dây thừng cho cô: “Nắm lấy.”
Trình Dao Dao cầm lấy dây thừng, Tạ Ba nhẹ nhàng kéo một cái, đem cả người cô nhấc lên. Trình Dao Dao không buông ra, thừa cơ đem trọng lượng cả người đều treo trên sợi dây, Tạ Ba cũng không nói cô, một tay mang theo giỏ, một tay kéo Trình Dao Dao đi về phía trước.
Trình Dao Dao cố ý rơi về sau, giống như sủng vật không nghe lời, mượn lực của Tạ Ba di chuyển về phía trước. Phía sau lưng rộng lớn của Tạ Ba nhấp nhô mồ hôi, cơ bắp cánh tay hở ra, vững vàng dắt dây thừng. Cô âm thầm cười trộm, thình lình dây thừng bỗng nhiên bị kéo về trước, Trình Dao Dao lảo đảo mấy bước trực tiếp nhào về trước, suýt chút nữa đụng vào lưng Tạ Ba.
Tạ ba quay đầu nhàn nhạt nhìn cô. Trình Dao Dao trung thực lại, ủy khuất đi theo sau hắn, không còn dám làm chuyện xấu.
Trình Dao Dao bất luận kiếp trước hay là hiện tại, đều là đại mỹ nhân đỉnh nhất. Người đời bất luận trong lòng nghĩ như nào, trên mặt đều nâng cô, dỗ dành cô, cô cũng cao ngạo như công chúa, ai cũng không để vào mắt.
Lúc này bị một mãng phu nông thôn bắt nạt gắt gao, làm sao không ủy khuất. Miệng Trình Dao Dao vểnh lên cao, lung la lung lay bị Tạ Ba kéo đi.
Đi qua đường nhỏ, lại qua một cây cầu. Đầu cầu có một con suối nhỏ, trên cầu hoa dại cỏ dại phiêu diêu, dưới cầu nước chảy róc rách, gió lùa vào mát mẻ quất vào mặt, sảng khoái cực kỳ.
Trình Dao Dao đã mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, gặp hơi nước thổi mát mẻ, quả thật muốn ôm chặt lấy cây cầu không buông tay, lại sợ Tạ Ba trói cô, đang lúc xoắn xuýt, Tạ Ba bỗng nhiên ngừng lại.
Tạ Ba đem giỏ và dây thừng bỏ xuống, đi đến chỗ con suối, Trình Dao Dao vội vàng theo tới, cô từ buổi sáng đến giờ chưa được uống nước, cuống họng đều bốc khói.
Khẽ dựa vào gần liền cảm nhận được hơi nước đập vào mặt mát mẻ. Nước suối từ trong vách chảy ra, từng li từng tí chảy thành một dòng suối. Dòng suối chỉ to bằng chậu rửa mặt nhỏ, thanh tịnh thấy đáy, cây rêu trong nước mềm mại, còn có thể thấy tôm nhỏ tới lui trong suối. bên trên đất xung quanh ướt át, mọc ra cỏ Quan Âm màu nâu cùng trái chim cút vàng, còn có bát sứ bị vỡ.
Tạ Ba lấy nước rửa mặt thống khoái, giọt nước dọc theo gương mặt anh tuấn chảy xuống, thấy vậy Trình Dao Dao sửng sốt một chút. Cô lần đầu nhận ra, dáng dấp Tạ Ba thật sự rất đẹp. Hình dáng khuôn mặt thon gầy sắc bén, lông mày hẹp dài xán lạn như sao mờ trong đêm đông, cánh môi không dày không mỏng, là đôi môi đẹp. Da thịt màu lúa mạch chảy theo dòng nước mang vẻ đẹp dã tính, anh tuấn tinh khiết.
“Khát?” Tạ Ba đánh vỡ suy nghĩ xa xôi của Trình Dao Dao, cô đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tạ Ba, giật mình hoàn hồn.
Cô thế mà nhìn chằm chằm đại lão tương lai ngây người! Trình Dao Dao, cô cũng không phải chưa thấy soái ca, tỉnh lại đi!
Gương mặt Trình Dao Dao đỏ bừng, tranh thủ thời gina học dáng vẻ Tạ Ba giội nước lên mặt: “Tê, nước lạnh giống băng a!”
Nhiệt