Editor: Trâu lười Nước chảy róc rách, gió thổi qua cỏ lau vang ào ào, ve kêu trên cây. Vạn vật yên lặng, máu trong tai Tạ Ba nổ vang, trong mắt chỉ còn đôi bàn chân trắng như tuyết lắc lư.
Mỹ nhân xương đẹp da không đẹp, Trình Dao Dao đẹp cả xương và da, từ sợi tóc đến ngón chân đều do trời tạo ra, tạo hình tinh tế lại phong tình vạn chủng. Mắt cá chân tinh tế, ngón chân mượt mà, gầy không thấy xương, óng ánh như ngọc. Giọt nước nhấp nhô trên đó, giống như thịt quả vải mới lột ra, nhẹ nhàng đụng chạm một cái liền toát ra vị nước ngọt ngào.
Trình Dao Dao đỏ mắt, hoảng sợ đưa bàn chân tinh tế tới trước mặt đàn ông, muốn hắn hút. Đẹp mà không biết, ngây thơ phong tình là trí mạng nhất.
Giọt nước dọc theo mu bàn chân lăn xuống, rơi vào trên đầu gối đàn ông, vải vóc màu đậm bị thấm ướt, chốc lát được nhiệt độ cực nóng của cơ thể sấy khô.
Trình Dao Dao thấy Tạ Ba thờ ơ, thấy tư thế chết không cứu, lại đưa chân về phía trước, môi đỏ dùng sức cắn, nức nở nói: “Tôi không muốn chết —”
Âm thanh như trẻ con, hung hăng cào vào chỗ ngứa nhất trong lòng.
Cổ họng khô khốc nóng rực, trong mắt chỉ còn giọt nước nhấp nhô bên trên mu bàn chân tuyết trắng, óng ánh sáng long lanh, là sương ngọt, từng chút giải khát. Hai vết máu đỏ rực là độc dược, một điểm mất mạng.
Lòng bàn tay thô ráp bao bọc bàn chân ngọc trắng như tuyết, vừa vặn nắm chặt. Lòng bàn tay lơ đãng cọ qua, trơn trượt khỏi tay. Dương chi bạch ngọc thượng hàng luyện ngàn vạn lần cũng không được tinh tế tỉ mỉ như này, để cho lòng người nghi ngờ, phải dùng môi lưỡi tinh tế kiểm nghiệm.
Hô hấp của Tạ Ba đều nóng bỏng, mê muội cúi đầu xuống.
…
Vết thương bị rắn cắn qua rất nhỏ, đau tê tê, hiện tại biến thành ngứa cùng bỏng. Ngón chân Trình Dao Dao cuộn lại, hô hấp khẩn trương dừng lại, chịu đựng đau, trông mong nhìn Tạ Ba.
Tạ Ba thật lâu mới ngẩng đầu, trên môi còn một vệt máu, đôi mắt tĩnh mịch lu mờ.
Trình Dao Dao nhìn sắc mặt hắn, tâm đều lạnh: “Độc đều hút ra rồi sao?”
Trên trán Tạ Ba nhấp nhô mồ hôi nóng bỏng, bình tĩnh nhìn Trình Dao Dao, lồng ngực nháp nhô phập phồng.
Màu sắc con ngươi của Trình Dao Dao nhạt, trong mắt chứa nước mắt mùa thu, ngây thơ lại ngay thẳng nhìn chằm chằm môi của hắn, dường như có thể nhìn thấu dục niệm tối tăm trong nội tâm hắn. Bỗng nhiên kêu lên: “Anh!”
Hầu kết Tạ Ba khẽ động, ừng ực nuốt xuống.
Trình Dao Dao càng khẩn trương: “Nguy rồi, sao anh có thể nuốt vào? Nhanh phun ra ! Nhanh súc miệng đi!”
Trình Dao Dao gấp đến độ đẩy Tạ Ba, cô chỉ muốn Tạ Ba cứu mình, cũng không muốn để bản thân Tạ Ba góp vào!”
Tạ Ba lúc này mới ý thức được mình làm cái gì. Hắn cũng không dám nhìn Trình Dao Dao, quay người đến bờ suối, mãnh liệt giội mấy vốc nước lên mặt.
Nhìn Tạ Ba nằm sấp bên bờ suối, áo choàng ngắn bên trên tấm lưng rộng lớn đều bị mồ hôi ướt đẫm, Trình Dao Dao vừa cảm kích vừa áy náy, còn có chút phát sầu: “Anh súc miệng thì súc miệng, rửa mặt có tác dụng gì a!”
Tạ Ba thờ ơ, qua một hồi lâu mới quay lại, đôi mắt cũng không nhìn Trình Dao Dao.
Đôi bàn chân trắng nõn của Trình Dao Dao ngoan ngoãn để song song trên đồng cỏ, lo lắng nói với Tạ Ba: “Chân của tôi không có cảm giác, có phải độc rắn phát tác hay không?”
“… Cô là ngồi quá lâu.” Tiếng nói Tạ Ba khàn đến dọa người, vừa mở miệng liền phát giác, ảo não im lặng.
Trình Dao Dao xoa xoa mắt cá chân, lo lắng nhìn vết thương bên trên mu bàn chân, đã không còn chảy máu : « Độc rắn đều hút sạch rồi sao ? »
Tạ hiện tại không muốn nghe được lời này nhất, đỉnh đầu đều muốn toát ra khói. Trình Dao Dao còn từng tiếng truy vấn: “Tôi thật sự không sao chứ? Vết thương có thể thối rữa hay không ? Tôi không biết có bị cắt chân không ? »
« Sa…sa sạch rồi. » Lương tâm Tạ Ba bị những câu hỏi chân thật này quất từng roi, không có chỗ bỏ chạy.
Trình Dao Dao cực kỳ tiếc mạng, càng sợ lưu lại sẹo, nói: “Có phải bôi ít thuốc hay không? Có thể lưu lại sẹo không ? »
Vết thương nhỏ như vậy, cách một ngày liền khép lại. Chỉ có đại tiểu thư chưa từng chịu khổ chút nào mới có thể khóc trời đập đất, cho rằng trời sắp sụp. Bộ dáng yếu ớt của cô, hết lần này tới lần khác để mọi người không làm gì được.
Tạ Ba trái phải xem qua, đi đến dưới một thân cây hái được mấy lá bác hà dại, lật đi lật lại rửa sạch sẽ, thoa lên bên trên mu bàn chân của Trình Dao Dao. Sắc mặt Tạ Ba lạnh nhạt, nói nhảm cũng chững chạc đàng hoàng : « Đây là thứ chuyên giải độc rắn. »
Chất lỏng của lá bạc hà dại phát ra mùi hương lạnh lẽo, vết thương cũng lạnh buốt, dễ chịu rất nhiều, đầu ngón chân mượt mà của Trình Dao Dao vui sướng động, nhín khóc mỉm cười : « Thật sự hiệu quả, tôi tốt lên nhiều rồi ! »
Trong sách Tạ Ba thường thường lên núi hái thảo dược, rất tài giỏi, Trình Dao Dao lập tức yên lòng, quả nhiên cảm thấy chân mình có cảm giác.
Đại mỹ nhân yêu kiều ngồi trên đồng cỏ ngước nhìn mình, đáy mắt có sự tin cậy vô cùng. mắt trong veo như dòng suối, phản chiếu ra sự hổ thẹn, tối tăm của bản thân.
Tạ Ba hung hăng bóp lấy lòng bàn tay của mình, ép buộc mình dời mắt, nói : « Cô nghỉ ngơi một chút, không có việc gì. »
Trình Dao Dao ôm đầu gối, ngoan ngoãn ngồi không động chút nào. Tạ Ba cũng ngồi xuống nghỉ ngơi, náo loạn nửa ngày, thần kinh căng cứng lúc này mới thư giãn.
Trình Dao Dao đột nhiên hỏi: “Quả dâu đâu?”
Tạ Ba không theo kịp mạch suy nghĩ của cô, giật mình.
Trình Dao Dao nói: “Tôi muốn ăn quả dâu. Anh mới vừa hái. »
Trình Dao Dao không còn nguy hiểm tính mạng, lại nghĩ tới ham muốn ăn uống. Tạ Ba vừa mới ngồi xuống : « … »
Trình Dao Dao chuẩn bị xong một cái giỏ chờ Tạ Ba bỏ vào, ai biết Tạ Ba cái gì cũng không nói, kéo ống quần đứng dậy đi xuống nước.
Cây dâu lớn kia không biết bao nhiêu tuổi rồi, cành lá um tùm, thân cây kết lại với nhau, nằm ngang ở trên nước. Tạ Ba thân cao, đứng trong nước đưa tay liền có thể hái dâu.
Cây dâu càng già quả càng ngọt, những quả dâu này kích thước lớn, màu sắc có đỏ nhạt, có đỏ đậm, giống như bảo thạch đỏ giấu trong lá cây. Xích lại gần có thể ngửi được hương vị chua ngọt thuộc về quả dâu. làm nước bọt của người ta tiết từ bên trong miệng ra.
Cây dâu này cách thôn xa, nếu không sớm đã rơi vào bên trong miệng của bọn trẻ con, cũng không còn nhiều như vậy.
Tay Tạ Ba vừa rộng vừa lớn, lúc hái dâu rất linh hoạt, không bao lâu liền hái được một nắm lớn, thuận tay giật mấy rễ cây cỏ tranh rửa sạch, dùng lá cây đệm lên đưa tới trước mặt Trình Dao Dao.
« Tôi rất