Editor: Trâu lười Quầy hàng cung tiêu xã ở niên đại này rất cao, trong tủ kính trưng bày đặt 4 loại điểm tâm: gạo nếp đường, bánh ngọt trứng gà, bánh đào và bánh ngọt tuyết. Phần lần điểm tâm đều hết hàng, trong quầy chỉ để trưng bày, không có quan hệ còn không mua được.
Hôm nay các cô rất may mắn, gần tới Tết Đoan Ngọ, cung tiêu xã mới nhập thêm điểm tâm, ngoại trừ bánh ngoạt trứng gà, gạo nếp đường, còn có điểm tâm kiểu mới khó có được: Sa Kỳ Mã.
(Sa Kỳ Mã: một loại bánh ngọt ngọt kiểu Manchu. Cách làm là chiên mì và trộn đều với đường trước khi ăn. Nó có các đặc tính là màu vàng, kết cấu sắc nét và mịn, ngọt và ngon, có mùi thơm mạnh mẽ của mật ong osmanthus.)
Đầu năm nay Sa Kỳ Mã không có hoa văn gì, cắt thành khối lớn gọn gàng, về ngoài mài vàng trơn như bôi dầu, còn kèm theo một chút hạt vừng, cả quầy hàng đều có thể ngửi được hương bị thơm ngon.
Sa Kỳ Mã chiên lên vừa thơm vừa giòn, sao không làm lòng người lay động? Hàn Nhân các cô ghé vào một chỗ líu ríu gom góp nửa ngày, ngược lại tiền có thể góp đủ, nhưng trong tay không có phiếu điểm tâm.
Nguyên chủ lúc xuống nông thôn, bố cho cô một chồng phiếu điểm tâm, chưa đến 3 tháng đã ăn hết sạch.
Nguyên chủ dĩ nhiên không phải một mình ăn sạch, mà là điên cuồng lòng Thẩm Yến, hơn phân nửa phiếu điểm tâm và phiếu lương thực đều tiêu vào người Thẩm Yến, mà điểm tâm cho Thẩm Yến cũng vào bụng Trình Nặc Nặc một nửa.
Nghĩ đến việc này Trình Dao Dao giận nghiến răng.
Ba cô gái vây quanh hàng điểm tâm líu ríu nửa ngày, kết quả một phiếu điểm tâm đều móc không ra, nhân viên mậu dịch không nhịn được nói: “Đến cùng có mua hay không? Không mua thì tránh ra, đứng đứng đây làm ảnh hưởng đến khách hàng khác!”
Hàn Nhân tức giận: “Bớt xem thường người đi, cô xem chúng tôi giống người không mua nổi sao?!”
“Nhưng chúng ta bây giờ hoàn toàn chính xác mua không nổi mà.” Trình Dao Dao nhỏ giọng nói.
Trình Dao Dao cảm thấy quá mất mặt, những nhãn hiệu Lam Huyết xa xỉ trong cửa hàng trước kia, nhóm nhân viên mậu dịch cuốn tóc sắc mặt cao ngạo, ai vừa trông thấy cô đều phải cười như gió xuân, nhân viên nhiệt tình có thể lao xuống đáy biển tìm.
Cũng chính đầu năm nay, nhân viên mậu dịch trong cung tiêu xã dám đối xử như thế với khác hàng. Nhân viên mậu dịch là công việc ổn định, một tháng 24 đồng tiền lương, thái độ phục vụ chênh lệch cũng không bị loại bỏ. Lại nói, công việc này thế nhưng là chức quan béo bở, có thể đi vào đây đều dựa vào trong nhà hoặc nhiều hoặc ít có chút quan hệ, thái độ tự nhiên cao ngạo.
Ba người ấm ức rời đi quầy hàng điểm tâm. Hàn Nhân nói với Trình Dao Dao: “Sao trong nhà cô không gửi phiếu cho cô? Tôi vừa nhìn thấy Trình Nặc Nặc cầm một chồng phiếu, nói là trong nhà gửi.”
“Cái gì?!” Trình Dao Dao nhất thời lửa giận ngập trời, bố Trình vụng trộm gửi tiền và phiếu cho Trình Nặc Nặc?
Nhìn khuôn mặt nhỏ của Trình Dao Dao thay đổi, Trương Hiểu Phong dùng sức đạp Hàn Nhân một đạp, Hàn Nhân cũng hối hận lỡ miệng, vội vàng nói: “Có lẽ là mẹ Trình Nặc Nặc gửi tới đó?”
Nguyên chủ náo loạn qua mấy trận, nhóm TNTT đều biết Trình Dao Dao và Trình Nặc Nặc cùng cha khác mẹ. Đương nhiên, chỉ riêng khuôn mặt và dáng người của hai người, cũng biết hai người này tuyệt đối không thể từ cùng một bụng mẹ sinh ra được.
“Làm sao có thể?” Trình Dao Dao cười lạnh. Mẹ Trình Nặc Nặc chuyên lấy đồ tốt gửi về cho nhà mẹ đẻ, đâu có thể gửi đồ cho Trình Nặc Nặc?
Trình Dao Dao tức giận vung tay: “Đi, chúng ta đi bưu cục nhìn xem!”
Trình Dao Dao đến bưu cục, báo tên mình cùng thư giới thiệu, nhưng không có gói hàng gửi cho cô. Nhân viên mậu dịch đưa cho cô một phong thư: “Có một phong thư!”
Trình Dao Dao không cam lòng hỏi: “Làm sao có thể không có gói hàng nào?”
Nhân viên mậu dịch không kiên nhẫn: “Không có chính là không có!”
Trình Dao Dao nắm vuốt phong thư, sắc mặt trắng bệch.
Giống như cảnh ngộ nhiều năm trước của mình tái hiện. Mẹ kế thổi gió bên tai của bố, đem sản nghiệp ông bà ngoại để lại cho cô lừa gạt, làm quả sinh nhật 12 tuổi cho em kế.
Nếu không phải ông ngoại lưu lại người quản lí trung thành tuyệt đối, vụng trộm thông báo cho cô, Trình Dao Dao khóc rống trước mặt bố, tâm huyết cả đời của ông ngoại rơi vào trong tay mẹ kế và em kế.
Trình Dao Dao cũng từ lúc đó mới bắt đầu biết được, trước khi cô trưởng thành, muốn sống thật tốt nhất định phải dựa vào cưng chiều của bố. Mà người bố cưng chiều cô vô điều kiện đã rơi xuống người khác. Cũng may Trình Dao Dao dáng dấp đẹp, trời sinh chính là một thân tập hợp ngàn vạn sủng ái. Cô khoe mẽ nũng nịu trước mặt bố, đem sự yêu thương của bố từ chỗ mẹ kế và em kế kéo lại.
Không nghĩ tới sống lại một đời, cô vẫn rơi vào bên trong vòng tuần hoàn này.
Trình Dao Dao nắm chặt phong thư, trong lúc nhất thời rơi vào trong hồi ức cô cứ nghĩ đã sơm quên được.
Hàn Nhân không nghĩ mình nói một câu sẽ làm Trình Dao Dao thương tâm như vậy.
Hàn Nhân cười gượng nói: “Dao Dao cô đừng tức giận, cô xem trước trong thư bố cô viết cái gì đã.”
“Xem cái rắm!” Hai tay Trình Dao Dao xé phong thư.
Ai ngờ phong thư bị xé, rớt xuống một chồng phiếu định mức, xanh xanh đỏ đỏ đầy đất. Đám người nhao nhao ghé mắt, Hàn Nhân cùng Trương Hiểu Phong vội vàng xông về phía trước giúp Trình Dao Dao nhặt phiếu định mức lên.
Trương Hiểu Phong kinh ngạc, giọng nói quê hương đều nói ra: “Ai nha má ơi, nhiều phiếu như vậy!”
Trình Dao Dao cũng sửng sốt, vội cúi đầu nhìn phong thư trong tay, cẩn thận xé mở xem xét, bên trong còn có một bức thư thật mỏng.
Tin viết rất ngắn, quan tâm dến thói quen của Trình Dao Dao ở nông thôn, sau đó lời nói xoay chuyển vô cùng uyển chuyển, nghe nói Trình Dao Dao ở nông thôn cũng không thích sống chung, mà lại dùng tiền tiêu xài. Bây giờ tiền lương của bố cũng bị cắt giảm, hi vọng Trình Dao Dao có thể cần kiệm tiết kiệm. Cuối cùng động viên Trình Dao Dao cố gắng lao động, hòa vào tập thể.
Bức thư này giọng nói vô cùng chính trực khách khí, còn giống như tức giận.
Trước khi nguyên chủ xuống nông thôn, bố Trình nhờ quan hệ bạn bè, tìm được một công việc tốt trong thành phố cho nguyên chủ, đáng tiếc nguyên chủ chịu kích thích của Trình Nặc Nặc, giấu bố vụng trộm báo danh xuống nông thôn, bố Trình biết chuyện thì ván đã đóng thuyền. Đối mặt với trách cứ của bố Trình, nguyên chủ còn cãi nhau với ông một trận. Mẹ kế thổi gió bên gối, lại có Trình Nặc Nặc nhu thuận ở một bên để so sánh dễ dàng, bố Trình như thế nào không lạnh giá.
Nguyên chủ xuống nông thôn ba tháng đến nay, còn chưa nhận qua thư cùng gói hàng nào của bố.
Lúc này, Hàn Nhân cùng Trương Hiểu Phong đem một chồng phiếu định mức sắp xếp tốt đưa cho Trình Dao Dao: “Trời ạ, cô xem bố cô chuẩn bị bao nhiêu phiếu lương thực cho cô! Đều là phiếu lương thực quốc doanh! Còn có phiếu điểm tâm, phiếu xà phòng cùng phiếu sữa bột! Cô nhìn xem, đều là đồ tốt!”
Trình Dao Dao hẹp hòi hỏi: “Chỗ Trình Nặc Nặc có bao nhiêu phiếu vậy?”
Hàn Nhân cắt một tiếng: “Chỗ ấy của cô ta mới có một nửa là phiếu lương thực quốc doanh, còn một nửa là lương thực phụ, mặt khác có ít phiếu vải. Lúc cô ta móc phiếu ra tôi nhìn rõ ràng, tuyệt đối không có nhiều như cô đâu.”
Trong lòng Trình Dao Dao suy nghĩ. Bức thư của bố Trình mặc dù viết lãnh đạm, nhưng không khó nhận ra sự quan tâm bên trong. Còn có một chồng phiếu định mức thật dày kia nữa. Xem ra bố Trình vẫn chưa bị mẹ kế và Trình Nặc Nặc tẩy não, vẫn có thể tranh thủ kéo lại.
Trình Nặc Nặc có thể dùng thời gian ba năm tranh bố Trình, mình có thể dùng thời gian ba tháng kéo bố Trình trở về. Chỉ là nguyên chủ cùng bố Trình bực bội, thật lâu không có liên hệ, cần tìm lý do.
Trình Dao Dao đưa 5 phiếu điểm tâm cho Hàn Nhân, để các cô đi xếp hàng trước mua điểm tâm, cô còn muốn xử lý chút chuyện.
Nhìn hai người Hàn Nhân rời đi, Trình Dao Dao sờ trong bao, lấy ra một bình thanh mai Đông Khôi đã làm. Cô mang vào thành quên bán, hiện tại có đất dụng võ.
Trình Dao Dao mua một tờ giấy viết thư ở chỗ nhân viên mậu dịch, chuẩn bị gửi bình thanh mai này cho bố Trình.
“Bố kính yêu, sức khỏe của bố gần đây có tốt không? Còn thường thường ho khan không?”
Hai hàng đầu làm Trình Dao Dao buồn nôn sợ run cả người. Cô bắt chước giọng nói của nguyên chủ, trước lo lắng khó chịu về sức khỏe của bố Trình, dặn dò ông hút thuốc ít đi. Sau đó còn nói “Chuyện lý thú” mình xuống ruộng làm việc bị đỉa cắn, xuống nước bị rắn cắn chân.
Lưu loát viết hai tờ giấy viết thư, chỉ không phàn nàn vất vả đau khổ ở nông thôn.
Cuối cùng, nhàn nhạt nói về quả thanh mai Đông Khôi tốt nhất ở thôn Điềm Thủy, giúp điều hòa hơi thở, chữa khỏi ho. Cô dùng hai cân đường phiếu cùng đồng hương đổi được làm một bình thanh mai này, theo thư viết bên trên, để bố lúc muốn hút thuốc có thể lấy mấy quả thanh mai ăn.
Trình Dao Dao viết xong thư, lấy bột nhão dính phong thư lại. Nhân viên mậu dịch miễn phí giấy báo cùng băng dính đóng gói cho cô: “trong này là gì vậy? Mở ra để tôi kiểm tra một chút.”
Trình Dao Dao vặn nắp ra, một mùi thơm chua ngọt mê người bay ra. Nhân viên mậu dịch nhịn không được nuốt nước miếng: “haha, thơm quá. Thanh mai cô làm thật là thơm!”
Cây thanh mai có ở xung quanh thành Lâm An, nhưng đầu năm nay có rất ít người làm thanh mai. Cái đồ chơi này quá chua, ăn xong làm người ta hận không thể ăn thêm mấy bát cơm. Mà thanh mai khô thường gặp vừa cứng vừa chua, lúc nào thấy thanh mai làm ngọt ngào như vậy?
Quả thanh mai trong bình cực to, nước đường óng ánh màu vàng, vừa nhìn làm người ta mở rộng miệng.
Trình Dao Dao cười cười: “Món ăn quê hương, tôi gửi cho bố tôi.”
Giọng nói nhân viên mậu dịch tốt lên: “Cô rất hiếu thuận.”
Nhân viên mậu dịch trước tiên lấy thư của Trình Dao Dao đóng kín. Một người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên đi tới nói với Trình Dao Dao: “Vị đồng chí này, xin hỏi thanh mai khô của cô lấy từ đâu tới?”
Trình Dao Dao quay đầu nhìn lại, là một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính, mặc áo Tôn Trung Sơn, xem ra gia cảnh cũng không tệ.
Người đàn ông hiển nhiên cũng không nghĩ tới dáng dấp Trình Dao Dao đẹp như vậy, sửng sốt một chút, lập tức đẩy kính mắt, trên mặt trắng nõn có chút xấu hổ, vẫn mở miệng: “Tôi tên là Trần Dũng, làm ở cục văn hóa huyện. Đây là vợ của tôi Lưu Hiểu Lị. Vợ tôi vừa mới mang thai, liên tục nôn ọe, cái gì cũng ăn không nổi. Vừa rồi cô ấy ngửi thấy hương vị thanh mai khô của cô, liền…”
Trần Dũng đứng bên cạnh một người phụ nữ trẻ tuổi, mặc một bộ váy liền mới tinh, có thể thấy được phần bụng có chút cồng kềnh, sắc mặt tái nhợt.
Thấy Trình Dao Dao không nói chuyện, Lưu Hiểu Lị ngượng ngùng nói: “Cô ấy gửi cho bố cô ấy đây này, quên đi thôi, về nhà em ăn chút mận bắc và bánh ngọt.”
Trần Dũng nói: “Làm sao được? Quả mận bắc và bánh ngọt trong nhà em một chút cũng ăn không vào, khó khăn lắm mới muốn ăn một thứ, anh nhất định phải để em ăn được!”
Sự chung tình của Trần Dũng đúng là hiếm thấy, ở niên đại này có rất ít đàn ông như thế, tình cảm với vợ biểu hiện ra ngoài.
Lưu Hiểu Lị vừa thỏa mãn vừa thẹn thùng, đột nhiên nôn khan một tiếng, hoảng loạn vội vàng che miệng.
Trình Dao Dao nghĩ nghĩ, vặn nắp bình ra, đổ mấy quả thanh mai lên trên nắp bình đưa cho Lưu Hiểu Lị: “Nhìn cô khó chịu như vậy, cho cô mấy quả. Những đồ này tôi muốn gửi cho bố tôi.”
Lưu Hiểu Lị ngượng ngùng khoát tay, Trần Dũng vội vàng nhận lấy: “Em mau ăn đi.”
Cảm giác buồn nôn khiến Lưu Hiểu Lị cũng không để ý tới khách khí, vội vàng nhét quả thanh mai vào miệng, dùng sức mút một chút. Nước chua chua ngọt ngọt trượt xuống cổ họng, lại không làm cô buồn nôn như quả mận bắc và bánh ngọt, ngược lại có cảm nhận được hương vị nhẹ nhàng khoan khoai nói không ra được. Trong dạ dày có một cỗ khí đánh tới, nấc một cái nho nhỏ. Từ dạ dày đến cổ họng bỗng nhiên được lưu thông, cảm giác buồn nôn dinh dính theo cái nấc tiêu tán đi.
Lưu Hiểu Lị bỗng nhiên cảm thấy từ lúc mang thai đến nay chưa bao giờ có cảm giác tinh thần sảng khoái như vậy: “Trần Dũng, em đói.”
“Em, em không buồn nôn nữa rồi?!” Trần Dũng ngạc nhiên nhìn vợ: “Quá tốt rồi, quá tốt rồi!”
Lúc này bên cạnh truyền đến thanh âm của nhân viên mậu dịch: “Đều đóng gói kỹ cho cô rồi, bưu phí tổng cộng 1 đồng 5.”
Trình Dao Dao lấy 1 đồng 5 từ trong ví nhỏ đưa cho nhân viên mậu dịch, ra khỏi bưu cục. Thức ăn cho chó này cô không muốn ăn!
Trần Dũng từ sau vội vàng đuổi tới: “Vị đồng chí này, vị đồng chí này, đợi một chút. Thanh mai khô của cô mua ở đâu vậy?”
Trình Dao Dao: “Là tôi tự làm, không mua ở đâu cả.”
Trần Dũng cùng vợ nhìn nhau, hơi kinh ngạc nhìn Trình Dao Dao. Dù sao nhìn qua Trình Dao Dao chính là đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước, vậy mà có thể làm ra thanh mai khô ăn ngon như vậy?
Bất quá đây không phải là thứ Trần Dũng quan tâm, hắn nói với Trình Dao Dao: “Trong nhà cô còn thanh mai khô không? Tôi đổi với cô.”
Đầu năm nay không thể nói mua, phải nói đổi.
Trình Dao Dao nhíu mày, đuôi mắt có nốt ruồi lệ sáng loáng, không có hứng thú nói: “Thanh mai khô của tôi dùng loại đường và quả thanh mai Đông Khôi tốt nhất để làm, là loại đường cát vàng thượng hạng, còn thêm nước cháo, vừa phí sức vừa rườm rà, cũng mới làm được mấy cân mà thôi, gửi một bình cho bố tôi, còn lại tôi giữ lại cho mình ăn.”
Trần Dũng vô cùng hưng phấn nói: “Đồng chí, vợ tôi từ lúc mang thai đến nay đều không đói bụng, thân thể không chịu nổi, cô xem như làm việc tốt, nếu như còn thanh mai khô, bao nhiêu tiền đều không thành vấn đề.”
Trình Dao Dao nghĩ nghĩ, thăm dò thử 2 đồng 5.
Trần Dũng một lời đáp ứng: “Không thành vấn đề!”
Nhìn sắc mặt hắn, Trình Dao Dao liền biết mình ra giá rẻ, lập tức nói tiếp: “Còn phải có phiếu.”
Trần Dũng vội hỏi: “Phiếu gì?”
Trình Dao Dao nói: “Tôi nói với vợ anh.”
Lưu Hiểu Lị cầm phiếu định mức của mình ra, hé miệng cười nói: “Tôi biết cô muốn cái gì.”
Phiếu định mức của Lưu Hiểu Lị dày một chồng, Trình Dao Dao chọn mấy phiếu, nhận lấy 2 đồng 5, đưa một bình nhỏ thanh mai khô đưa cho Lưu Hiểu Lị.
Hôm qua cô không làm nhiều thanh mai khô, mình thèm ăn ăn không ít, chỉ còn một bình lớn và một bình nhỏ. Gần nửa bình nhỏ có tầm 6