Editor: Trâu lười “Tôi nghĩ dáng vẻ em không mặc quần áo, cả đêm muốn. Em hài lòng sao? Còn muốn vào nhà tôi ở không?”
Từng câu long trời lở đất, đạp vào đầu Trình Dao Dao choáng váng, hơi thở mạnh mẽ trên người Tạ Tam thừa dịp xâm nhập vào giác quan của Trình Dao Dao.
Tạ Tam ở trước mặt cô vẫn luôn im lặng làm theo lời cô, lúc Trình Dao Dao bắt nạt hắn, nhiều lắm là dùng đôi mắt giống dã thú kia nhìn cô. Dần dần, Trình Dao Dao quên đi sợ hãi, coi hắn giống con cún lớn có tính tình tốt, bắt nạt hắn.
Lúc này bị Tạ Tam đè trên thân cây, bị hắn phóng thích khí lực nguy hiểm áp chế, Trình Dao Dao ngay cả sợ hãi cũng quên, chỉ mở to đôi mắt hoa đào kinh ngạc nhìn Tạ Tam, phía sau lưng kề sát kề sát thân cây thô ráp, da thịt non mềm bị mài đau nhức.
Xung quanh vắng lặng, buổi chiều trong đồng ruộng tràn nhập thực vật bị mặt trời hong khô, giống như chỉ cần vừa chạm vào liền cháy. Nơi xa ve kêu một trận cao hơn một trận, ồn ào bên tai, làm mồ hôi và sức chịu đựng bốc lên hầu như không còn.
Cùng lúc đó bị làm cho hao mòn hầu như không còn, còn có dũng khí của Trình Dao Dao. Cô giống như một con mèo con bị ép vào nơi hẻo lánh, thấy rõ tình thế — đối thủ mạnh hơn cô nhiều.
“Anh… Anh dám!” Mèo nhỏ giơ móng nhỏ không có chút lực sát thương nào tuyên chiến, ánh mắt cô như say như mê, không biết xấu hổ nhiều hơn hay buồn bực nhiều hơn: “Không cho phép anh nghĩ, không cho phép!”
“tôi là đàn ông.” Đôi mét hẹp dài của Tạ Tam liên tục nhìn đôi mắt cùng đôi môi của Trình Dao Dao, không che giấu chút nào: “Em có biết đàn ông sẽ nghĩ như thế nào về em không?”
“Tạ Tam…” Trình Dao Dao ngừng thở, cố gắng chống cự lại hơi thở trên người Tạ Tam làm cô theo bản năng muốn leo lên. Cô mềm mại kêu hắn, có ý bày tỏ yếu ớt, Tạ Tam đọc hiểu: “Cô không cho hắn nói.
Tạ Tam không buông tha cô, ép hỏi: “Em vào ở nhà của tôi, hàng đêm ngủ sát vách phòng của tôi, em không sợ?”
Hơi thở trên người Tạ Tam nóng hổi, một chỗ da thịt chạm vào nhau chui vào trong thân thể Trình Dao Dao. Cô bị cảm giác xa lạ đến từ sâu trong thân thể nối tiếp nhau ngấm vào kích động, đầu ngón tay đều mềm nhũn.
Tạ Tam tra hỏi rất quá đáng, cô không nên trả lời, càng sợ mình mở miệng ra liền rò rỉ âm thanh kì quái gì. Thế là xoay mặt, cắn chặt cánh môi, trên khuôn mặt nhỏ viết đầy từ chối, không hợp tác.
Tạ Tam chưa từng nhìn Trình Dao Dao ở khoảng cách gần như vậy. Da thịt trắng muốt giống quả vải lột vỏ, không tìm ra nửa điểm tì vết, lúc này đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng đỏ.
Ngón tay giống kìm sắt của Tạ Tam kéo gương mặt Trình Dao Dao quay lại, mặt Trình Dao Dao đẹp đến mức làm cho người ta hoa mắt không thể ngăn cản rơi vào trong mắt. Hắn không có làm gì, vành mắt Trình Dao Dao liền đỏ, lộ ra biểu lộ bị đau. Tạ Tam đang nắm vuốt gò má cô vội vàng bỏ ra, môi anh đào có hai dấu răng nhỏ.
Bên trong đôi mắt hoa đào đa tình chưa giọt nước, sáng loáng chiếu rõ ánh mắt như dã thú của hắn.
Trình Dao Dao đưa tay tát hắn, lại mềm nhũn tát đến cằm hắn, sức lực tựa như mèo con giơ móng vuốt, càng thấy mập mờ.
Cơ hồ trong nháy mắt, trong cổ họng Tạ Ba phát ra thanh âm thô dát.
…
Dã thú kêu gào đột nhiên lấy lại tinh thần, lồng ngực Tạ Tam nhấp nhô kịch liệt, ép buộc mình buông Trình Dao Dao ra, lập tức Trình Dao Dao mềm nhũn ngã xuống, dựa vào khuỷu tay Tạ Tam nắm đang ôm cô mới không ngã xuống đất.
Sợi tóc Trình Dao Dao lộn xộn, lông mi cong lên mang theo giọt nước mắt, một bộ dáng bị dọa sợ. Bên trên đôi môi đỏ như hoa hồng óng ánh nước, có chút sưng lên, áo nhỏ xinh đẹp trên người bị vò rối.
Dục vọng ngay lúc này được kéo lên đến đỉnh, không có một người đàn ông nào có thể dừng lại lúc này. Tạ Tam dừng lại, máu khắp người sôi trào bành trướng như núi lửa phun trào, kêu gào muốn tìm cửa ra, lý trí lại dội một chậu nước lạnh xuống, nhiệt độ nóng hổi trên người lập tức đông lại.
Hắn đã làm gì Trình Dao Dao?
Trong đầu Tạ Tam ầm ầm rung động.
Kích động điên cuồng vừa rồi làm đại não hắn hỗn loạn. Trình Dao Dao dường như đồng ý, cái tay vòng qua cổ hắn, cái lưỡi thăm dò đưa ra bên ngoài. Nhưng Trình Dao Dao lại giống như không đồng ý, cô nằm trong khuỷu tay hắn yếu đuối giống như giãy dụa, giữa răng môi mơ hồ kháng cự, mềm nhũn thút thít…
Tạ Tam như bị roi hung hăng quất vào tim.
Hắn ôm Trình Dao Dao, chậm rãi để xuống đất. Cả người Trình Dao Dao run rẩy, mềm nhũn dựa vào trong ngực hắn, là bộ dáng bị bắt nạt thảm. Tạ Tam vén sợi tóc lộn xộn dính bên cạnh gò má cô lên, cúi đầu nhìn đôi mắt của cô.
Trình Dao Dao nghẹn ngào một tiếng, giống như trốn tránh trốn về sau, cả người phát run. Cô sống trên dưới 2 đời đều chưa từng hôn ai, cô không biết hôn chân chính là dạng gì, nhưng khẳng định không giống kiểu hôn này của Tạ Tam.
… Đầu lưỡi cô tê rồi.
Lúc Tạ Tam đưa tay sờ lên gương mặt cô, Trình Dao Dao vô thức né tránh. Hương vị mãnh mẽ bá đạp trên người Tạ Tam quấn lấy cô, làm cô đầu choáng mắt hoa, trái tim đập mạnh như muốn từ trong miệng nhảy ra.
Hơi thở trên người Tạ Tam lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được lạnh xuống. Trình Dao Dao vụng trộm vểnh lông mi nhìn hắn, đã thấy cơ bắp Tạ Tam căng lên, bỗng nhiên đưa tay, một bàn tay đánh vào trên mặt mình.
Ba một tiếng, da thịt nện vào một tiếng to làm Trình Dao Dao nheo mắt.
Một cái tát kia của Tạ Tam không lưu tình chút nào, bên trên khuôn mặt đẹp trai lập tức nhiều thêm một dấu tay đỏ tươi, khóe môi rách ra, tơ máu chảy ra ngoài. Hắn cắn răng, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm cô.
“Anh làm gì vậy!” Trình Dao Dao bị dọa vành mắt đỏ lên, bộ dáng bị dọa phát sợ.
“…Tôi sẽ không đụng vào em nữa.” Tạ Tam thấy cô trốn về sau, đáy mắt hiện lên chút đắng chát, tiếng nói khàn khàn rất thấp: “Em đừng sợ tôi.”
Trình Dao Dao vẫn trốn về sau, sợ hãi trừng mắt nhìn Tạ Tam, một tay còn che mũi, giống như ghét bỏ mùi trên người hắn. Tạ Tam thoáng động nhẹ, cô liền như chim sợ cành cong trốn về sau.
Im lặng lúc lâu, lâu