Editor: Trâu lười
Trong phòng bỗng nhiên có một cái tay duỗi ra, trắng bóc, trong không khí có mùi hoa nhài, nắm vạt áo trước của Tạ Tam.
Trái tim bên trong lồng ngực của Tạ Tam như bị mèo con cào đập cuồng loạn, hầu kết nuốt xuống, cầm cái tay nhỏ bé đang quấy phá ở ngực: “Đừng nghịch.”
Phía sau cánh cửa lộ ra khuôn mặt như yêu tinh, đôi mắt hoa đào sáng ngời, nhỏ giọng nói: “Sao anh đi lâu như vậy?”
Sau giờ Ngọ trong nhà im ắng, dường như chỉ một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy. Bà nội và Tạ Phi đang nghỉ trưa, không biết ngủ chưa. Tạ Tam cảm giác tim mình đập như sấm, muốn đánh thức cả thôn, đè thấp giọng nói: “Trì hoãn trong chốc lát.”
Trình Dao Dao nói: “Vậy anh vào đây.”
“…” Đôi mắt hẹp dài của Tạ Tam bỗng nhiên âm u, hơi thở nóng rực: “Em… Em nghỉ ngơi thật tốt, anh về phòng.”
Trình Dao Dao nhếch đuôi lông mày, môi đỏ khẽ nói: “Vào đi.”
Đầu ngón tay gẩy nhẹ bụng Tạ Tam như đánh đàn tì bà, sức lực mèo con, Tạ Tam không tự chủ được bước chân vào phòng, cửa gỗ chợt đóng lại.
Trình Dao Dao được một đôi tay rắn chắc ôm eo, bỗng nhiên quay người đè lên trên cửa gỗ, lồng ngực cực nóng của chàng trai để lên, thở trầm thấp bên tai cô.
“Anh làm gì vậy?” Trình Dao Dao bị hắn làm giật nảy mình, trên người Tạ Tam đầy mồ hôi nóng, mùi hương trộn lẫn với mùi cây cỏ, mạnh mẽ chui vào mũi cô.
Trình Dao Dao nhịn không được cọ sát mồ hôi bên gáy hắn, lá sen thoải mái run run. Cô lại ghét bỏ nói: “Trên người anh đầy mồ hôi.”
Tạ Tam nghe vậy lập tức buông lỏng tay, lúng túng nhìn cô, giống như chó lớn phạm sai lầm.
Trình Dao Dao đi đến giá đỡ, bên trong chậu chứa hơn phân nửa nước, nhẹ nhàng lay động, nhìn qua đã thấy mát mẻ. Trình Dao Dao cầm khăn mặt màu hồng vò nước, vắt khô.
Đầu ngón tay trêu chọc bọt nước, sau giờ ngọ trong phòng hết sức êm tai. Tạ Tam đứng cạnh cửa, nhịn không được nhìn xung quanh phòng.
Sáng nay còn trống không, bây giỡ đã lấp đầy đồ của con gái, trên giường lớn cổ xưa trải chăn trắng thêu hoa, để thêm một cái gối tre nhỏ, đặt trên chiếu.
Đây là căn phòng hắn ở 20 năm nay, giường ngủ từ hôm nay trở đi Trình Dao Dao sẽ ngủ bên trên hàng đêm.
Dưới bụng khí nóng bốc lên, Tạ Tam bóp lấy lòng bàn tay, ép buộc mình trước khi mất khống chế dời lực chú ý đi chỗ khác, hắn giương mắt xem Trình Dao Dao đang làm gì.
Trình Dao Dao mang theo khăn lông ướt đi tới, đưa tay đặt trên mặt hắn.
Nhiệt độ lạnh buốt kích thích hắn tê một tiếng, lông mày hẹp dài nhăn lại.
“Đau à? Bị thương còn chạy loạn khắp thôn.” Trình Dao Dao giở trò xấu dùng sức đè ép vết thương trên mặt hắn.
Lúc này Tạ Tam mới phát giác vết thương trên mặt mình bị bà nội đánh đã sưng lên, hắn nhịn xuống âm thanh, tròng mắt đen nhánh si mê nhìn chằm chằm Trình Dao Dao ở ngay gần, cảm nhận được động tác nhè nhẹ lau sạch mặt hắn của Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao bẹp miệng, động tác trên tay không tự chủ được nhẹ rất nhiều: “Lần sau bà nội đánh anh, anh liền chạy đi. Không thì em cũng mặc kệ anh.”
Nghe Trình Dao Dao nghiêm túc đưa ra chủ ý xấu, khóe môi lạnh nhạt của Tạ Tam không kìm lòng được cong lên: “Ừm.”
Gương mặt Tạ Tam nóng hổi, khăn mặt lau một lúc bị nóng lên, Trình Dao Dao để Tạ Tam ngồi trên mép giường, lại đổi một lần nước nữa, để khăn mặt đặt trên mặt hắn cho mát.
Khăn mặt mát lạnh lau trên mặt, miệng vết thương hơi hơi nhói, tiếp theo cảm thấy thoải mái, dễ chịu. Tạ Tam nói: “Thật mát, nước mới lấy à?”
“…Trong chum nước.” Trình Dao Dao nháy mắt chột dạ, mặt không đỏ tim không đập nói: “Là do mặt anh quá nóng. Anh đỏ mặt cái gì?”
Trình Dao Dao trả đũa, Tạ Tam quả nhiên có chút lúng túng, hai bàn tay quy củ đặt trên đầu gối, nhìn như học sinh tiểu học bị giáo viên hỏi bài.
Làn da Tạ Tam màu lúa mì đẹp đẽ, vết thương vốn sưng to dần dần giảm bớt, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện được. Trình Dao Dao cho thêm chút linh tuyền vào chậu nước, xem ra xoa bên ngoài da cũng có hiệu quả.
Trình Dao Dao thở phào, giáo huấn Tạ Tam: “Anh không phải muốn đi học máy kéo sao? Mang cái mặt bị thương đi, người ta còn tưởng anh là tên lưu manh, mỗi ngày đánh nhau đó.”
Tạ Tam nói: “Anh rất ít khi đánh nhau.”
“Em không tin. Anh nhìn rất hung dữ.” Trình Dao Dao hết lần này tới lần khác muốn làm trái ngược hắn.
“…” Đôi mắt hẹp dài của Tạ Tam nhăn lên, nổi bật khuôn mặt lạnh lùng, dường như đang chứng thực lời Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao đắc ý nói: “Đúng, chính là cái biểu cảm này! Gặp nhau lần đầu tiên làm em sợ muốn chết! Khi đó có phải anh ghét em lắm đúng không? Một bộ dáng muốn giết người.”
“Anh chỉ không muốn em đi vào trong núi, rất nguy hiểm.” Tạ Tam vội vàng giải thích nói, đã thấy đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao cong lên, bộ dáng giảo hoạt.
Tạ Tam rốt cuộc nhìn ra Trình Dao Dao đang đùa hắn, không có cách nào đối với sự nhanh mồm nhanh miệng của cô, dứt khoát khẽ vươn tay kéo cô vào trong ngực.
Trình Dao Dao không đứng vững, trực tiếp ngồi trên đùi Tạ Tam, chợt cảm giác cái gì đó đâm cô.
Hai người đều ngây ngốc.
Sau một lát ngây ngốc, Trình Dao Dao như bị bỏng nhảy bắn lên ngồi xuống bên cạnh.
Chân dài của Tạ Tam đổi tư thế, mùa hè quần vừa rộng vừa mỏng, không thể che được thứ nhô lên nóng bỏng kia. Hai người ngồi song song trên mép giường, không nhìn nhau, không khí trong lúc nhất thời trở nên vô cùng quỷ dị.
Vẫn là Trình Dao Dao nhẹ nhàng ho khan một tiếng, cố gắng trấn định: “Trên bàn có nước lạnh, anh muốn uống không?”
“Không cần!” Tiếng nói Tạ Tam ép xuống thấp, lộ ra tia xấu hổ.
Trình Dao Dao vốn dĩ còn tốt, thấy Tạ Tam xấu hổ như vậy, gương mặt cũng đỏ lên.
Hai người song song giống như đôi vợ chồng tân hôn xấu hổ.
Trong phòng đông ấm hạ mát, trên cửa sổ khắc hoa có ánh nắng chiếu vào, ánh nắng vào đến trong nhà đã giảm nóng, hắt trên mặt đất bóng hoa văn. Trong căn phòng cũ kỹ