Editor: Trâu lười
Phòng Tạ Tam chật hẹp, cũ nát, tràn ngập mùi thảo dược và da lông. Giờ phút này ánh trăng xuyên qua cửa sổ mái nhà chiếu xuống, ánh sáng như tơ, miễn cưỡng chiếu sáng cảnh vật trên giường.
Dưới ánh trăng, da thịt Trình Dao Dao trắng nõn như gốm sứ, khuôn mặt của cô xinh đẹp, ướt át, dù chỉ nhắm mắt lẳng lặng ngủ, ánh trăng gặp cô cũng phải ảm đảm phai màu.
Dưới ánh trăng, Trình Dao Dao mặc váy trắng, tóc đen xõa bên gối, da cô trắng như tuyết, mày đen như mực, tạo thành hai màu đen trắng đối lập nhau, môi đỏ như hoa hồng, vẽ ra một bức tranh mỹ nhân thủy mặc vô cùng xinh đẹp.
Môi anh đào đỏ mọng hé mở, trên môi có một giọt nước vô cùng đáng yêu, tư vị ngọt ngào trong đó không biết nửa đêm ở trong mơ thưởng thức bao nhiêu lần.
Chỉ cần thoáng cúi xuống, liền có thể ngậm vào miệng.
Ánh trăng chếch đi một chút, chậm rãi rời xuống, một đôi chân tuyết trắng mảnh khảnh xuất hiện ở trước mắt, một tay người đàn ông có thể nắm giữ nó. Ngón chân nhỏ nhắn mượt mà cuộn tròn lại.
Tạ Tam bỗng nhiên dời mắt đi. Mắt không nhìn, tai và mũi lại trở nên nhạy cảm. Mùi hương trên người Trình Dao Dao tản mát ra, làm lòng người không yên.
Trình Dao Dao giống như con mèo không mời mà tới, chiếm giường của hắn, ngủ thản nhiên, tự đắc, không có chút cảnh giác nào. Cô dường như phát giác được ánh mắt nóng rực, mặt càng giấu vào trong áo choàng ngắn, cọ xát.
Tạ Tam đưa tay, sờ gương mặt trắng nõn của cô, tiếng nói khàn khàn khắc chế: “Dao Dao, tỉnh.”
Lông mi Trình Dao Dao run rẩy. Tạ Tam lại sờ gò má cô, cúi đầu nhìn cô: “Dao Dao.”
Mắt Trình Dao Dao nửa mở, trong mắt chứa một vũng nước, bộ dáng ngây thơ không có chút phòng bị nào: “Ưm…”
“… Trở về phòng ngủ.” Tiếng nói Tạ Tam khàn khàn ngay cả bản thân cũng nghe không rõ, hắn không hỏi cô vì sao lại ở trên giường mình, chỉ dỗ cô, thử nâng cô lên.
Trình Dao Dao giống như con mèo mềm nhũn không phối hợp, làm sao cũng không dậy, vặn vẹo trong tay Tạ Tam: “Không muốn…”
Gò má cô đỏ ửng đến mức dị thường, tóc mai đầy mồ hôi. Tạ Ba vội đưa tay dò xét nhiệt độ ở trán cô, lại giật mình vì bàn tay nóng hổi của mình, cái gì cũng không dò được.
Trình Dao Dao không muốn xa rời, cọ xát trong lòng bàn tay của hắn, gương mặt mềm mại có cảm xúc như cánh hoa. Tạ Tam bị nóng muốn rút tay về, Trình Dao Dao lại ôm chặt tay hắn.
“Dao Dao.” Tạ Tam lại gọi một tiếng, cái tên này phảng phất như có ma lực, ngậm ở giữa răng môi của hắn, cho hắn sức lực chống đỡ.
Lúc này đang nằm trên giường của hắn, là yêu tinh, yêu ma, độc bao quanh đường. Tạ Tam thì thào gọi tên Dao Dao, bên trong đôi mắt hẹp dài gọi về ba phần lý trí.
Tạ Tam như bị chia cắt thành hai người, thân thể kêu gào dục vọng, lý trí lại trói chặt tay chân của hắn. Mồ hôi chảy dọc theo cái mũi cao thẳng, ngưng kết bên dưới cái cằm, nhỏ xuống.
Bỗng nhiên Trình Dao Dao ngửi thấy mùi gì đó, dán sát vào cổ tay hắn ngửi, dọc theo mạch máu nhấp nhô hướng xuống.
Lòng bàn tay chảy ra mồ hôi nóng, hơi thở chính gốc, nồng đậm gần trong gang tấc. Trình Dao Dao lần theo mùi vị làm cô mê muội, duỗi đầu lưỡi ra, như mèo con liếm liếm.
…
Hết thảy im lặng dừng lại.
Tạ Tam nằm sấp trên người Trình Dao Dao, mồ hôi trên tấm lưng rộng lớn nhấp nhô, trái tim trong lồng ngực dính lấy nhau đập điên cuồng, tần suất dần dần đồng đều. Hắn kéo tấm thảm qua quấn chặt Trình Dao Dao, một phen vừa rồi là giấc mơ điên cuồng nhất, mùi hương ướt át nghĩ đến mà kinh sợ, hắn có thể nhịn được một bước cuối cùng này, có thể nói là thánh nhân.
Sợi tóc đen nhánh của Trình Dao Dao dính một bên trên mặt, môi bị hôn xinh đẹp ướt át, đôi mắt ngây thơ nhìn thẳng hắn, khuôn mặt vô tội như trẻ con không biết đã xảy ra chuyện gì.
Môi Tạ Tam dán vào trán cô, trân trọng hôn cô: “Dao Dao, chờ anh… chờ anh cưới em qua cửa, anh sẽ yêu* em thật nhiều.”
(Yêu này cái việc cuối cùng chưa làm đó ^^)
Nói xong lời cuối cùng, tiếng nói khàn khàn mơ hồ, máu nóng khắp người lại bắt đầu sôi trào.
Đôi mắt hoa đào chứa nhiều tình cảm của Trình Dao Dao chớp chớp, ánh mặt dần có tiêu cự: “Ừm… Nóng quá…”
Cả người cô sền sệt, nóng đến nỗi mồ hôi chảy xuống dưới, cảm giác cháy bỏng trong ngực lại được quét sạch sành sanh, vô cùng dễ chịu. Cô không khỏi vươn tay, vòng lấy người bên trên.
Bên tai có tiếng nói nặng nề dỗ cô: “Ngoan, anh đưa em về phòng.”
Trình Dao Dao nằm trong lồng ngực rộng lớn ấm áp, dần dần buông lỏng, nửa tỉnh nửa mê cảm thấy mình được người ôm, xuyên thẳng qua ngôi nhà cũ kỹ. Gió đêm quét qua mái tóc như tơ lụa của cô, mắt cá chân và bả vai trần trụi, làm cô co rúm lại, càng ôm sát cái cổ người kia.
Một màn này giống như mơ cũng không phải mơ, tiếng bước chân rất nhỏ từ bên trong phòng Tạ Tam một đường hướng đến cửa phòng Trình Dao Dao.
Cửa gỗ nhẹ nhàng đẩy ra, phát ra một tiếng vang, ở trong đêm yên tĩnh hết sức chói tai. Trong phòng bà Tạ bỗng nhiên vang lên hai tiếng ho khan, cánh tay ôm lấy cô lập tức siết chặt.
Một lát sau, Trình Dao Dao cảm giác mình được đặt trên chiếu mát lạnh, cô lập tức phát ra âm thanh bất mãn lẩm bẩm, ôm chặt cổ người kia không thả: “Đừng ân…”
Một đôi tay dịu dàng lại kiên định kéo hai tay cô xuống, tiếng nói trầm thấp dỗ dành bên tai: “Ngoan.”
“Không muốn ngoan…” Trình Dao Dao mơ màng mở mắt, đối mắt với một đôi mắt hẹp dài thâm thúy: “Anh về rồi?”
Trong phòng một mảnh đen kịt, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ mái nhà, chiếu sáng một góc giường. Trình Dao Dao thấy Tạ Tam xuất hiện bên giường mình, cũng không kinh sợ, chỉ rất vui, giống như hết thảy đều vô cùng tự nhiên.
Tạ Tam dừng lại, Trình Dao Dao còn đưa tay ôm lấy bàn tay hắn, khuôn mặt xinh đỏ ửng còn chưa giảm, đôi mắt khờ dại hỏi hắn: “Anh về bao lâu rồi?”
…Phản ứng giống lần ở trên cầu. Rõ ràng là cô chủ động quấn lấy mình muốn hôn, sau đó lại làm bộ mặt vô tội.
Bao yếu ớt đang thẹn thùng.
Trong lòng Tạ Tam mềm thành một vũng nước, nghe thanh âm như trẻ con của cô, cũng không vạch trần cô: “Mới trở về. Có một xâu thịt heo, sợ để hỏng, trở lại trong đêm.”
“Đồ ngốc…” Trình Dao Dao vẫn đang bối rối, mơ hồ cười hắn: “Chạy xa như vậy đưa một xâu thịt…”
“Cũng vì muốn gặp em.” Tiếng nói Tạ Tam rất thấp, không cần nghĩ ngợi nói ra luôn.
Gương mặt Trình Dao Dao ửng đỏ, xinh đẹp vô cùng, trong mắt dường như có giọt nước. Cô chống tay nửa ngồi dậy, ôm lấy cổ Tạ Tam, cố gắng trấn định nói: “Vậy… Vậy anh hôn hôn em.”
Vừa mới hôn…Tạ Tam hôn lên đôi môi mềm mại, nhanh chóng đem ý nghĩ này quên sạch.
Cảm giác nóng bỏng trong ngực tiêu tán, cả người vô cùng thoải mái, chỉ là trên người ê ẩm mềm mềm, hôn rất lâu vẫn không chuyển biến tốt, còn có…
Đầu lưỡi Trình Dao Dao đẩy ra ngoài cự tuyệt, mập mờ ngửa đầu: “Không muốn hôn…”
“…” Tạ Tam liền nới lỏng môi, giống con thú đã thuần phục nhìn chằm chằm đôi môi trơn bóng của cô,