Editor: Trâu lười
Trình Dao Dao chạy ra mở cửa, tốn sức rút cái chốt ra. Sau lưng bỗng nhiên duỗi ra một cái tay, vững vàng giữ cái chốt cửa rút ra để dựa vào sau cửa.
Trình Dao Dao không nghĩ nhiều, kéo cửa ra.
“Chị Dao Dao!” Âm thanh hai đứa nhỏ đồng loạt vang lên, sau đó giống như bị hù dọa, cùng nhau hít một hơi khí lạnh, hoảng sợ nhìn sau lưng Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao không nghĩ nhiều, cười nói: “Minh Minh, Cẩu Đản, sao hôm nay các em đến sơm vậy?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Minh trắng bệch, run rẩy nhìn chằm chằm Tạ Tam mặt lạnh sau lưng Trình Dao Dao, sắp khóc đến nơi: “Em…Em…”
Tạ Tam: “…”
Trình Dao Dao quay đầu nhìn Tạ Tam cười nói: “Đây là Cẩu Đản và Minh Minh, bọn nhỏ giúp em lấy cỏ heo.”
“Bọn nó?” Sát khí xung quanh Tạ Tam rút khi, nổi lên tia cổ quái.
“Đúng vậy!” Trình Dao Dao cười với hai đứa Minh Minh: “Cẩu Đản, Minh Minh, đây là Tạ Tam, các em biết chứ?”
Tạ Tam gật gật đầu với hai đứa bé, quay người trở về phòng. Thấy thân ảnh Tạ Tam biến mất ở cửa ra vào, hai đứa bé bình tĩnh lại, cao hứng nói với Trình Dao Dao: “Chúng em đi tìm xác ve ở mảnh rừng cây, buổi sáng đặc biệt nhiều! Chị có muốn đến không?”
Trình Dao Dao nói: “Chị còn có chút chuyện. Chị ăn cơm trưa xong lại đi tìm các em.”
“Vậy được rồi.” Cẩu Đản và Minh Minh xách giỏ cho Trình Dao Dao: “Cỏ heo em giúp chị lấy đây.”
Trình Dao Dao nói: “Hai em chờ chị chút!”
Trình Dao Dao chạy vào bếp, lấy ve sầu và thanh mai khô hôm qua làm xong đưa cho Cẩu Đản: “Đây là ve sầu hôm qua các em bắt, chị đã xào qua, các em mang đến chia ra với nhóm bạn nhỏ. Đây là thanh mai khô.”
“Oa!” Mắt Cẩu Đản mở lớn, cách hộp cơm có thể ngửi thấy mùi dầu đó.
Minh Minh có chút xấu hổ: “Mẹ em nói không thể ăn đồ của người khác.”
“Đây là ve sầu các em bắt được, không tính là đồ của người khác nha.” Trình Dao Dao cười tủm tỉm nói: “Các em còn giúp chị lấy cỏ heo, giúp chị nhặt xác ve, đúng không?”
“Chị Dao Dao nói đúng!” Cẩu Đản vô điều kiện ủng hộ lời Trình Dao Dao, lôi kéo Minh Minh không kịp chờ muốn đi tìm đồng bọn ăn: “Chị Dao Dao, bọn em đi đây, buổi chiều chị đến sớm một chút nhé!”
Tạ Tam thay quần áo làm việc ra, vẻ mặt cổ quái nhìn Trình Dao Dao: “Đây chính là… thủ hạ của em?”
“Đúng vậy!” Hai tay Trình Dao Dao chống ở eo nhỏ, cô cùng oai phong: “Bọn nhỏ giúp em lấy cỏ heo, lấy xác ve, còn bắt thật nhiều ve sầu đó!”
Tạ Tam nhịn xuống xúc động muốn xoa bóp gò má cô, nhấc giỏ lên: “Đi thôi.”
Trình Dao Dao kỳ quái: “Đi đâu?”
Tạ Tam nắm cổ tay cô, không cần suy nghĩ đẩy cửa đi ra ngoài: “Lấy xác ve, bắt ve sầu.”
Lúc này trời vẫn còn sớm, mặt trời chưa hoàn toàn mọc lên, không khí trên núi mát mẻ, thơm ngát, hít sâu một hơi là mùi hoa sơn chi thơm ngọt. Trình Dao Dao đi theo Tạ Tam đến sườn núi nhỏ bên trên, lẩm bẩm không vui.
Đã nói bọn nhỏ Cẩu Đản sẽ giúp mình làm việc, Tạ Tam còn nhất định lôi kéo cô ra ngoài.
Hai đi không lâu thì tới một rừng cây. Một mảnh rừng cây vừa cao vừa thẳng, trong rừng vô cùng râm mát. Nắng sớm giống như sợi tơ chiếu xuống khu rừng, giống bức tranh Bắc Âu động lòng người.
(Bắc Âu: Miền Bắc Châu Âu, bao gồm các nước Đan Mạch, Na-uy, Thuỵ điển, Phần lan, Băng đảo)
“Ở đây có ve sầu sao?” Trình Dao Dao đi tới một cây hoàng liên nhìn kỹ, trên cành cây có mấy cái xác ve, nhưng xác ve đều ở trên cao: “Cao quá, em không với tới!”
Tạ Tam không vội lấy xác ve, hắn lấy một cuộn băng dán ở trong giỏ ra, quấn lên thân cây.
Trình Dao Dao tò mò lại gần, cuộn băng dán vừa nhìn đã biết dùng qua rồi, vô cùng bẩn, dính đầy mảnh gỗ vụn, không còn dính được nữa. Tạ Tam quấn băng dán quanh thân cây cách mặt đất hơn 1m, thắt chặt lại.
Trình Dao Dao hiếu kỳ nói: “Anh đang làm gì vậy?”
Tạ Tam nhanh nhẹn quấn mấy gốc cây liên tiếp: “Quấn băng dán lên, ve sầu không bò lên nổi, ngày mai đến lấy xác ve là được.”
“Ý kiến hay!” Trình Dao Dao sùng bái nhìn Tạ Tam: “Anh thật thông minh!”
Trình Dao Dao cầm băng dán, quấn mấy chỗ trên cành cây với Tạ Tam.
Ve sầu sẽ chui ra khỏi mặt đất leo lên cây vào ban đêm. Khi ve sầu thấy băng dán bóng loáng, chỉ có thể dừng lại ở vị trí băng dán thoát xác, sáng ngày thứ hai đến chỉ cần nhặt xác ve là được.
Còn không thì ve sầu sẽ tận lực leo lên chỗ cao trên cây, bọn nhỏ muốn nhặt xác ve, phải trèo cây hoặc tự làm công cụ lấy xác ve xuống, tốn thời gian tốn sức, còn dễ làm xác ve vỡ vụn, bán không được giá cao.
Thấy Tạ Tam làm quen việc, Trình Dao Dao hiếu kỳ nói: “Trước kia anh cũng đi nhặt xác ve bán lấy tiền phải không?
“Để kiếm tiền, anh đã làm mọi thứ.” Trên tay Tạ Tam không ngừng quấn băng dán, thuận miệng trả lời.
Tạ Tam bình tĩnh trả lời, nhưng Trình Dao Dao nghe được lại cảm thấy chua xót. Tạ Tam từ nhỏ đến lớn đã trải qua thế nào?”
Trình Dao Dao nhích lại gần Tạ Tam, nói khẽ: “Em nhặt được rất nhiều xác ve, tích góp có thể bán lấy tiền, mua thịt cho anh ăn.”
Đôi môi lạnh nhạt của Tạ Tam cong lên, nói: “Được. Chờ anh học lái xe về, mỗi ngày nhặt giúp em.”
Dừng một chút, lại nói: “Cũng giúp em làm việc.”
“Có bọn nhỏ làm việc giúp em rồi.” Trình Dao Dao lấy xác ve trên cành cây, cẩn thận để vào hộp.
Một ánh mắt không thể xem nhẹ rơi trên mặt, Trình Dao Dao ngẩng đầu, đối mắt với tròng mắt hẹp dài đen nhánh của Tạ Tam. Mặt Tạ Tam không có cảm xúc, nhưng Trình Dao Dao nhìn ra được, hắn không vui.
Trình Dao Dao cố ý nói: “Làm gì vậy? Trừng em?”
“…” Tạ Tam quay đầu, đưa tay, lấy xác ve trên cao xuống, lại đi đến thân cây khác tim xác ve.
Trình Dao Dao cắn môi, hơn nửa ngày vẫn không nhịn được cười ra tiếng, một bàn tay nhỏ nhắn sờ má: “Ăn giấm của trẻ con, xấu hổ.”
“…” Tạ Tam nhìn xung quanh không có ai, bỗng nhiên đi tới kéo Trình Dao Dao vào trong ngực.
Thân hình của hắn cao lớn, cánh tay rắn chắc, siết vòng eo nhỏ nhắn mềm mại làm Trình Dao Dao ngửa ra sau.
Ánh mắt Trình Dao Dao khẽ run, gương mặt đỏ ửng, nhìn chằm chằm Tạ Tam không nói gì. Tạ Tam nhìn đôi môi đỏ như hoa hồng của cô, chân thành nói: “Em đợi anh. Chờ anh về, anh sẽ giúp em làm việc.”
“Anh sẽ kiếm tiền, không để em chịu khổ.”
“Anh sẽ yêu thương em.”
Một câu nối tiếp một câu, tiếng nói kiên định càng ngày càng thấp, câu cuối cùng dán vào bên tai Trình Dao Dao. Hơi thở nóng hổi ngay bên tai Trình Dao Dao, vành tai nhỏ nhắn trắng mềm ửng đỏ dưới ánh chăm chú của hắn, nhìn vô cùng ngon miệng, làm cho người muốn ngậm vào nếm thử.
Hai chân Trình Dao Dao muốn nhũn ra, nắm lấy vạt áo Tạ Tam, nhỏ giọng nói: “Những người kia chỉ là đứa nhỏ nha…”
“Đứa nhỏ cũng không được.” Tạ Tam không chút do dự.
Trình Dao Dao thấy hầu kết của Tạ Tam nhúc nhích, hô hấp trở nên gấp rút.
Lá sen lại bắt đầu không yên. Trình Dao Dao nghĩ, nếu không tại sao cô lại muốn Tạ Tam hôn mình?
Nhưng đến cuối cùng Tạ Tam cũng không hôn cô.
Tạ Tam làm việc gì cũng vừa nhanh vừa tốt, một lát sau đã nhặt được đầy một hộp xác ve, lại bắt đầu bắt ve sầu.
Thời gian bắt ve sầu tốt nhất là buổi tối, nhưng ánh nắng mặt trời không chiếu vào rừng cây này, ve sầu không thấy ánh mặt trời, cũng tranh nhau chen lấn chui lên mặt đất.
Xung quanh rễ cây trên mặt đất có rất nhiều lỗ rỗng, có lớn có nhỏ. Một con ve sầu sẽ đào mấy cái động, Tạ Tam có rất nhiều kinh nghiệm, đào một cái lỗ rất chuẩn.
Trình Dao Dao khóc thút thít nhìn những con ve sầu kia, thực sự cô không muốn ve sầu một chút nào! Nhưng thấy Tạ Tam không biểu hiện gì, trong mắt lại lộ thần sắc muốn hiến vật quý, cô cũng chỉ đành hào phóng khen ngợi và nở nụ cười ngọt ngào.
Tạ Tam được cổ vũ càng hăng hái, bắt được một giỏ ve sầu còn chưa đủ, còn muốn tiếp tục đào tiếp.
Trình Dao Dao vội nói: “Lâu lắm không ăn nấm rồi, em muốn ăn nấm.”
“Được.” Tạ Tam không nói hai lời, lúc này mới đậy nắp giỏ ve sầu lại: “Bên trong kia có một mảnh nấm gà tung, anh đi hái chút.”
Trình Dao Dao muốn đi theo, Tạ Tam lại nói: “Bên trong có rất nhiều muỗi. Em chờ ở đây, ngoan chút, đừng chạy lung tung. Có việc gọi anh.”
“Em sẽ không chạy loạn, em cũng không phải lần đầu tiên hái nấm!” Trình Dao Dao nâng cằm nhỏ lên.
Tạ Tam không tin, nhìn cô một cái, lúc này mới mang giỏ vào sâu trong