Editor: Trâu lười
Đang nói chuyện, hai bát mì Dương Xuân nóng hổi và một đĩa ớt xanh xào thịt được bưng lên.
Trình Dao Dao gặp một đũa ăn thử, mì được làm trơn trượt mềm mịn, mùi vị không tệ.
Lâm Gia Tuấn không kìm nén được, lại hỏi lần nữa: “Cô thật sự muốn tham gia đoàn văn công sao?”
Mắt Ngô Man và Lộ Lộ nhìn kỹ Trình Dao Dao, Trình Dao Dao chậm rãi cắn đứt một sợi mì, cười cười: “Đúng thế.”
Cô không bỏ qua vẻ mặt khẩn trương lo lắng của Ngô Man, trong bụng cười thầm, cố ý nói: “Lúc đầu không có ý định báo danh, nhưng người ta nhiệt tình mời, tôi cũng không tiện từ chối.”
Mặt Lâm Gia Tuấn tràn đầy quang vinh: “Còn không phải sao, điều kiện thanh niên trí thức Trình tốt như vậy, nhất định được tuyển!”
Trình Dao Dao hờ hững cười, quay đầu thấp giọng nói chuyện với Tạ Tam: “Mì sợi này làm không ngon bằng em, về nhà em làm cho anh ăn.”
Ấn đường của Tạ Tam hơi buồn rầu, dường như không nghe thấy cô nói.
Phần ngạo mạn của Trình Dao Dao làm mắt Ngô Man đau nhói. Cô không có khẩu vị, trong lòng hốt hoảng đắn đo phần thắng của mình.
Lâm Lộ Lộ cũng không thích Trình Dao Dao, giúp bạn tốt nói: “Ngô Man cũng tham gia tuyển chọn, từ nhỏ bạn ấy đã tập múa, khẳng định có thể được tuyển!”
Lâm Gia Tuấn không nghe thấy, vội vàng đẩy đĩa thịt đến trước mặt Trình Dao Dao, ân cần nói: “Thịt kho tàu này rất thơm, cô ăn thử đi!”
Trên mặt Ngô Man không nhịn được, vẫn là Lâm Gia Kỳ trầm ổn nói: “Đãi ngộ của đoàn văn công không tệ, hộ khẩu cũng có thể chuyến tới trong huyện, là đơn vị tốt.”
“Đúng rồi, anh cũng ở trong huyện, về sau có thể giúp đỡ lẫn nhau.”Lâm Gia Tuấn nói.
Lâm Gia Kỳ sửng sốt, ánh mắt đảo nhanh qua mặt Trình Dao Dao, “Ừ” một tiếng. Nụ cười của Ngô Man sắp không giữ được nữa, giống như nói giỡn: “Anh Gia Kỳ, về sau chúng ta đều ở trong huyện, anh cũng không thể bên nặng bên nhẹ nha.”
Lâm Gia Kỳ cười nhạt nói: “Không đâu. Nhanh ăn cơm đi, lời thăm hỏi xong rồi, cơm cũng nguội. Thanh niên trí thức Trình, Tạ Tam, đồ ăn của chúng tôi nhiều, đừng khách khí, ăn chung đi.”
“Đúng thế.” Lâm Lộ Lộ rốt cuộc tìm được chuyện để nói với Tạ Tam, lấy hết dũng khí kẹp một miếng thịt kho tàu định để vào bát Tạ Tam: “Anh Tạ Tam, khẩu vị anh lớn, ăn nhiều một chút…”
Đũa nửa đường bị chặn lại.
Trình Dao Dao lấy đũa chặn lại đũa Lâm Lộ Lộ, ngăn cản cô ta, nước thịt kho tàu đậm đà nhỏ xuống bàn, cô nói: “Anh ấy không ăn thịt kho tàu.”
Đầu năm nay đề phòng chuyện nam nữ rất chặt, tâm tư của Lâm Lộ Lộ bị chặn nửa đường, giống như bị lột trần trụi cho người ta nhìn, sắc mặt lập tức đỏ bừng. Cô ỷ vào anh trai đang ở đây, mang theo ba phần ghen tuông nói: “Sao cô biết anh ấy không ăn? Anh Tạ Tam, anh nhìn cô ấy…”
Thanh âm ủy khuất thấp xuống, cô gái xấu hổ oán trách, thực sự làm người thương yêu.
Lông Trình Dao Dao lập tức xù lên. Đôi mắt hoa đào liếc xéo Tạ Tam, bên môi có ý cười: “Anh ăn không?”
“…” Tạ Tam để đũa xuống, trong bát đã trống không. Hắn lạnh nhạt nói: “Tôi ăn no rồi.”
Vành mắt Lâm Lộ Lộ đỏ lên. Lâm Gia Tuấn vội bê bát nhận miếng thịt kho tàu, cười ha ha nói: “Anh ăn anh ăn, anh thích ăn thịt kho tàu nhất.”
Lâm Gia Kỳ gắp rau xanh để vào bát em gái, nói: “Nhanh ăn đi, ăn xong anh đưa em về đơn vị.”
Một bữa cơm có bầu không khí quỷ dị, chỉ có Ngô Man nói chuyện thân thiện với Lâm gia, mấy người khác đều không nói một lời.
Lượng cơm ăn của Trình Dao Dao không lớn, một bát mì còn non nửa bát không ăn được nữa. Nếu ở nhà Tạ Tam đã giải quyết cho cô, nhưng ở trước mặt mấy người kia đành phải cố gắng ăn hết. Vẻ mặt cô đau khổ, ăn từng miếng nhỏ nuốt xuống.
Tạ Tam thấy thế, đứng dậy đi rót nước cho cô. Lâm Lộ Lộ nhìn thấy, càng tức giận đâm nát đồ ăn trong bát.
Cơm nước xong xuôi, đã một rưỡi chiều. Lúc này trời nóng nhất, ve kêu ồn ào khắp huyện Lâm An. Trình Dao Dao che cái bụng của mình, thở phì phò vùi đầu đi vào ngõ hẻm.
Tạ Tam yên lặng đi theo phía sau cô. Lúc đi qua cái ngõ nhỏ thứ ba, Tạ Tam rốt cuộc lên tiếng gọi cô lại: “Vừa ăn no không được đi quá lâu, sẽ đau bụng.”
“Em thích!” Trình Dao Dao giống như máy cày được đốt lửa, cuối cùng tìm được chỗ nổ, chỉ vào Tạ Tam: “Anh quản em làm gì! Quản nhỏ trọc đầu của anh đi!”
Tạ Tam đang buồn rầu, lúc này nghe thấy mờ mịt: “… Ai?”
Trình Dao Dao giậm chân, tức giận nói: “Cô ta là ai? Sao lại gọi anh là anh Tạ Tam?” Nghĩ đến giọng nói Lâm Lộ Lộ khi gọi Tạ Tam, trong lòng Trình Dao Dao nổi giận bừng bừng. Cô ta cho rằng bản thân là gà mái sao, suốt ngày kêu khanh khách?
(哥[gē]: nghĩa là anh, đồng âm với từ 咯咯[gēgē]: tiếng gà kêu khanh khách.)
Tạ Tam rốt cuộc hiểu rõ cô đang nói đến Lâm Lộ Lộ: “Cô ấy là con gái út nhà bí thư chi bộ.”
Trình Dao Dao ôm cánh tay hỏi: “Vậy anh rất quen thân với cô ta sao?”
Tạ Tam thẳng thắn nói: “Lúc anh đi săn trên núi cứu cô ấy một lần.”
Trình Dao Dao kéo dài tiếng nói: “Hóa ra là anh hùng cứu mỹ nhân a ~ trách không được người ta quấn quýt si mê anh như thế, còn vừa rồi vừa cười.”
“Anh không có.” Tạ Tam nhìn khuôn mặt kéo căng của cô, giải thích nói: “Anh không để ý tới cô ấy. Cô ấy là con gái, anh không cười cười nói nói với cô ấy.”
Trình Dao Dao rất không muốn biểu hiện ra dáng vẻ ăn dấm của mình, nhịn nhịn, vẫn không nhịn được tức giận nói: “Anh còn để cô ta gọi anh là anh Tạ Tam!”
Tạ Tam vô thức nói: “Anh lớn hơn cô ấy… Về sau không cho cô ấy gọi như vậy nữa.”
Tiếp nhận ánh mắt rực lửa của Trình Dao Dao, Tạ Tam bổ sung thêm một câu.
Trình Dao Dao còn không chịu quay đầu, phụng phịu với bức tường. Ánh nắng gay gắt không có gì che chắn chiếu xuống, gương mặt trắng nõn của cô ra mồ hôi rất nhanh.
Da Trình Dao