Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao như nước mùa thu, cô đón nhận ánh mắt ý loạn tình mê của Thẩm Yến, môi anh đào khẽ mở nhả ra mấy chữ không có tiếng.
Sắc mặt Thẩm Yến thay đổi.
Hai người đối mặt dưới ngọn đèn trông rất mập mờ. Trình Nặc Nặc bê bát đi tới gọi một tiếng: "Chị Dao Dao."
Bỗng nhiên Thẩm Yến kéo mạnh ghế ngồi xuống phát ra tiếng vang lớn. Hắn thấy rõ khẩu hình miệng của Trình Dao Dao: "Liên quan gì đến anh."
Ở quá khứ, Thẩm Yến chỉ cần tỏ ra thân thiện với Trình Dao Dao, Trình Dao Dao đã sớm vây quanh hắn vui vẻ như con chó con. Nhưng hôm nay từ dưới núi trở về, thái độ của Trình Dao Dao đột nhiên thay đổi.
Theo lý thuyết Trình Dao Dao không quấn lấy mình, hắn nên ăn mừng mới đúng. Nhưng... Sự kinh ngạc và khuất nhục ở trong lòng khuấy động lẫn nhau làm Thẩm Yến không biết rõ đấy là mùi vị gì.
Trình Nặc Nặc thu hết biểu lộ Thẩm Yến vào mắt, trên mặt vẫn ngoan ngoãn cười lấy lòng: "Chị Dao Dao, bát này là em làm riêng cho chị. Vừa rồi em nghe thấy chị ho khan hai tiếng, tốt nhất đừng nên ăn cay quá."
Trình Nặc Nặc bê một bát bún mọc to để ở trước mặt Trình Dao Dao. Một tô mì bún mọc của Trình Dao Dao đều được dùng bột mì để làm, bột 85% trắng như tuyết nhào với nước thành bún mọc, viên bún mọc giống con cá nhỏ chìm chìm nổi nổi ở bên trong canh thịt, phía trên còn có một ít hành băm.
(Bột 85%: Bột được sản xuất trong điều kiện thiếu thực phẩm và đòi hỏi tỷ lệ chiết xuất bột cao. Nói chung nếu tỷ lệ chiết xuất bột có thể đạt 82% -85%, về cơ bản có thể đáp ứng làm bánh mì và mì trắng. )
"Oa, thơm quá đi! Làm từ bột 85% à? Không phải tối nay ăn bột mì hỗn tạp sao?" Hàn Nhân nhô đầu ra hít mùi thơm.
Trình Nặc Nặc ngượng ngùng nói: "Hôm nay chị Dao Dao bị sợ, chị ấy còn mắc mưa nữa nên ăn ngon một chút để bồi bổ cơ thể."
Hàn Nhân nói: "Bột 85% của toàn bộ thanh niên trí thức chúng ta mới có 1kg, cô làm một bát này có gần nửa cân bên trong á?"
Thẩm Yến tiếp lời: "Bột 85% này là Trình Nặc Nặc tự mình bỏ ra, tốn mấy ngày công của em ấy đấy."
Thẩm Yến vừa nói vừa nhìn sang chỗ Trình Dao Dao, hắn hi vọng cô có thể hiểu tâm ý của Trình Nặc Nặc.
Trên mặt Trình Dao Dao hoàn toàn không tim không phổi: "À, hôm qua tôi còn phân cho anh hai cái bánh ngọt trứng gà đấy, tôi có đi nói khắp nơi không?"
"..." Thẩm Yến nghẹn cứng họng, máu nóng xông thẳng lên trán.
Hôm qua lúc tan làm Trình Dao Dao chặn hắn lại, cô quấn lấy hắn nói nhăng nói cuội hơn nửa ngày, còn nhất định phải kín đáo đưa cho hắn hai cái bánh ngọt trứng gà rồi nhìn hắn ăn hết. Thẩm Yến là một người cao to, hắn còn làm việc trong ruộng cả một ngày, bụng cũng đói nên ăn luôn.
Thẩm Yến không thiếu một phần kia nhưng Trình Dao Dao nói ra trước mặt mọi người giống như hắn là đàn ông ăn cơm chùa, hắn để tâm đến bánh ngọt trứng gà của cô vậy!
Đặc biệt là lúc Trình Nặc Nặc ném tới một ánh mắt đau khổ thất vọng về phía hắn, trong bụng Thẩm Yến có một ngọn lửa không tên bốc lên, hắn có khổ mà không nói ra được.
Trình Dao Dao không cảm thấy một câu của mình có thể nâng lên sóng gió gì, cô cầm thìa múc một muỗng canh chậm rãi thổi thổi rồi mới đưa vào bên trong miệng.
Uống không ngon. Trong canh không cho thêm gia vị gì khác ngoại trừ muối, nước canh chỉ có vị mặn. Ngoài ra còn có một mùi khó chịu: "Cô hầm xong thịt không rửa nồi đúng không?"
Trình Nặc Nặc bị dọa run rẩy, cô vội vàng đứng dậy: "Chị, trong nồi thịt hầm kia có mỡ, nấu bún mọc rất thơm. Em không rửa..."
Lông mày Trình Dao Dao nhảy lên, giọng nói vừa rồi của cô cũng không hung dữ gì, dáng vẻ bị dọa sợ của Trình Nặc Nặc có ý gì đây?
Thẩm Yến đặt đũa xuống tức giận nói: "Trình Dao Dao, Nặc Nặc tốt bụng nấu cơm cho cô, cô còn có thái độ gì vậy?"
Trình Dao Dao không nhìn hắn, giọng nói của cô đối với Trình Nặc Nặc càng lạ: "Nói như vậy, cô dùng nước cọ nồi nấu bún mọc cho tôi?"
"Không không không, không phải nước cọ nồi... Chị Dao Dao, nếu chị không thích mùi vị của nó, em... em nấu lại bát khác cho chị!" Trình Nặc Nặc hốt hoảng xoắn ngón tay, sắc mặt bị dọa trắng bệch.
Trình Dao Dao sờ lên mặt mình, rốt cuộc cô hung dữ thế nào mới có thể làm cho Trình Nặc Nặc sợ như vậy? Hay là Trình Nặc Nặc dựng lên cho mình cái dáng vẻ thỏ trắng bé nhỏ, một ngày phải bị dọa khóc nhiều lần mới coi như đạt tiêu chuẩn?
Hết lần này đến lần khác có người dính chiêu này, Thẩm Yến đứng dậy nhìn về phía Trình Nặc Nặc, ánh mắt không giấu được đau lòng: "Em ngồi xuống ăn cơm đi, mặc kệ cô ta!"
"Mặc kệ thì mặc kệ, tôi cần cô để ý đến sao?" Trình Dao Dao ném đũa đứng dậy đi ra.
Trình đại tiểu thư cô còn chưa sợ qua ai đâu, ngoại trừ Đại lão Tạ Tam lương lai, cô chả ngán ai hết.
Thẩm Yến nhìn Trình Dao Dao thế này, cảm giác chán ghét lại nổi lên: "Trình Dao Dao, Nặc Nặc tốt bụng chiếu cố cô, cô cần gì phải nhằm vào em ấy? Em ấy cũng không nợ cô!"
Trình Dao Dao thấp hơn Thẩm Yến nửa cái đầu nhưng khí thế lại không hề thấp hơn một chút nào. Lúc này cô khoanh tay, cái cằm hất lên lộ ra bộ dáng kiêu căng: "Cô ta không thiếu nợ tôi cũng không liên quan tới anh. Nhìn anh đau lòng này."
"Cô... cô nói bậy bạ gì đó?!" Sắc mặt của Thẩm Yến và Trình Nặc Nặc đều biến đổi.
Quan hệ của Thẩm Yến và Trình Nặc Nặc đang phát triển ở giai đoạn đầu, hai người bí mất kết giao, toàn bộ thanh niên trí thức đều không biết.
Mắt Trình Nặc Nặc long lanh nước, cô tủi thân nói: "Chị Dao Dao, chị giận em không sao, nhưng em và Thẩm Yến không phải như chị nghĩ..."
Thẩm Yến quả quyết cắt ngang lời cô: "Nặc Nặc, em không cần tủi thân vì cô ta. Từ nhỏ cô ta bắt nạt em coi như xong, đến nơi này dựa vào đâu mà cô ta dám cưỡi trên đầu em làm mưa làm gió?"
Trình Nặc Nặc vội vàng khuyên nhủ: "Thẩm Yến, anh không cần vì em mà cãi nhau với chị Dao Dao. Em không sao..."
Trình Dao Dao che miệng ngáp một cái, bên trên lông mi dài có giọt nước mắt: "Cô diễn đủ chưa? Một Thẩm Yến mà thôi, cô muốn thì cho cô đấy."
Một câu long trời lở đất bùng nổ làm mọi người ngồi không yên.
Trình Dao Dao liếc qua, nụ cười trên môi yếu ớt nhưng giấu dao: "Dù sao cô luôn thích nhặt những thứ tôi không cần."
Trình Nặc Nặc che mặt quay người khóc "Hu hu" chạy đi.
Thẩm Yến xanh mặt nhìn về phía Trình Dao Dao, sao cái người ngu xuẩn xinh đẹp này lại phát hiện ra chuyện của mình và Nặc Nặc? Chẳng lẽ tối qua hắn và Nặc Nặc gặp mặt đúng lúc bị cô ta nhìn thấy? Bọn họ rõ ràng rất cẩn thận...
Không kịp suy nghĩ nhiều, cuối cùng Trình Nặc Nặc ở trong lòng chiếm hết lý trí, Thẩm Yến đuổi theo Trình Nặc Nặc chạy ra ngoài.
...
Hoàn toàn tĩnh lặng. Đám người đưa mắt nhìn nhau, nhóm thanh niên trí thức đều biết Trình Dao Dao và Thẩm Yến là thanh mai trúc mã, mặc dù Trình Dao Dao luôn quấn lấy Thẩm Yến, Thẩm Yến ẫm ờ nhưng trong mắt mọi người, Trình Dao Dao và Thẩm Yến đã là một đôi rồi.
Lúc này Trình