Editor: Trâu lười
Cửa được chốt lại từ bên trong. Tạ Chiêu xoay người, đứng ở cửa nhìn cô, bên trong đôi mắt sâu xa cuồn cuộn ánh sáng u ám khó hiểu.
Tạ Chiêu đứng ngược sáng, Trình Dao Dao không thấy rõ ánh mắt của hắn, xoay người vòng quanh chăn, vẫn nằm đấy: “Sao anh lại cài chốt cửa?”
Tạ Chiêu nói: “Bắt mèo.”
“Mèo ở đâu?” Tinh thần Trình Dao Dao lập tức tỉnh táo, nhìn trái nhìn phải: “Trong phòng chỉ có em nha…”
Tạ Chiêu cười nhẹ một tiếng. Giọng nói của hắn mang theo cảm xúc kiên định, lạnh lẽo, trầm thấp, giống như gõ vào lòng người.
Trình Dao Dao còn chưa dứt lời, hiểu rõ rồi.
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt truyền từ xương cốt tới, trên làn da trắng nõn của Trình Dao Dao nổi đầy da gà, trực tiếp nói cho cô: Nguy hiểm.
Trình Dao Dao còn chưa kịp phân biệt cảm giác nguy hiểm mãnh liệt kia đến từ đâu, chỉ thấy Tạ Chiêu đi đến trước bàn sách, rút cái thước dạy học trong ống đựng bút ra.
Cây tre kia màu xanh, ước chừng to bằng ngón tay của Trình Dao Dao, được mài vô cùng bóng loáng. Lúc Trình Dao Dao dạy Tạ Chiêu học, dùng cái thước này đánh hắn, còn đặt tên là “Giáo dục tình yêu”. Bây giờ cây tre này rơi vào tay Tạ Chiêu, hắn cảm thấy hứng thú, đánh giá cái thước dạy học trong tay, bình thường Trình Dao Dao quơ thước dạy học đánh tay của hắn, bộ dáng nhỏ oai phong đắc ý, khác hoàn toàn bộ dáng bây giờ.
Trình Dao Dao vén chăn nhảy dựng lên, kêu to: “Nó là thước dạy học của em! Anh để xuống!”
Tạ Chiêu nắm chặt cây tre quơ quơ, cây tre vang lên vô cùng sắc bén, hắn nhìn Trình Dao Dao: “Em không ngoan, phải dạy dỗ.”
“Em… Em…” Trình Dao Dao xù lông lên, tức giận nói: “Không cho anh dùng thước đánh em!”
“Là em nói, không học giỏi thì phải đánh.” Tạ Chiêu chân thành nói với cô: “Tối hôm qua học bài em đánh anh 7 lần. Hôm trước em đánh anh 11 lần, ba hôm trước …”
Còi báo động trong lòng Trình Dao Dao vang lên. Tên đàn ông thối, quả nhiên có sổ ghi chép nhỏ, ngay cả việc mình đánh hắn mấy lần cũng nhớ rõ!
Nhưng Trình Dao Dao không chịu nổi việc bị đánh. Cây tre kia quất vào tay Tạ Chiêu cũng có thể lưu lại dấu, nếu quất vào người mình, vậy chẳng phải đau chết cô? Trình Dao Dao vội la lên: “Đó là do anh lên lớp không chú ý nên em mới đánh anh! Anh… Anh dám đánh em thử xem!”
Tạ Chiêu thế mà đồng ý gật đầu: “Thử một chút?”
Trình Dao Dao giẫm chân: “Em phải mách bà nội.”
Tạ Chiêu nói: “Em mách đi.”
Trình Dao Dao nhìn cái cửa bị đóng phía sau Tạ Chiêu, đôi mắt hoa đào gấp gáp nháy mấy lần, lúc này mới nhớ tới bà Tạ và Tạ Phi ra ngoài rồi. Cô vội vàng kêu lên: “Khó trách không cho em đi chợ, anh đã tính toán trước rồi!”
Trình Dao Dao càng nghĩ càng cảm thấy đúng, cô chỉ vào Tạ Chiêu nói: “Tạ Chiêu anh… Tên khốn khiếp này!” Cô nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được từ ngữ mắng chửi người có sức sát thương, vô cùng ủy khuất: “Anh đã sớm muốn đánh em!”
Tạ Chiêu nói: “Là chính em muốn nằm ỳ trên giường, sao có thể trách anh?”
Tạ Chiêu vừa nói vừa chậm rãi đi đến gần giường. Trình Dao Dao chống eo, hung dữ nói: “Chờ bà nội về, em mách bà nội.”
Tạ Chiêu cười một tiếng. Tiếng cười này không giống như buồn cười mà cười, Trình Dao Dao càng thêm sợ hãi. Cô chính là người ngoài mạnh trong yếu, bình thường có bà nội làm chỗ dựa, cô lập tức ẫm ĩ với Tạ Chiêu. Bây giờ bà nội không ở đây, trong nhà chỉ còn cô…
Trình Dao Dao nhìn trái nhìn phải, cầm cái gối tre ném Tạ Chiêu. Tạ Chiêu tiếp được, để sang một bên. Trên giường không còn đồ vật gì, không có vũ khí có lực sát thương, Trình Dao Dao co được giãn được, quyết đoán nói: “Em không buồn ngủ nữa, em dậy rồi!”
Tạ Chiêu thờ ơ: “Chậm rồi.”
“Ô…” Trình Dao Dao ở trên giường lo lắng giậm chân, lùi về sau mép giường, không cho Tạ Chiêu bắt được mình: “Anh đừng tới đây, đừng tới đây!”
Tóc Trình Dao Dao rối tung xõa trên vai làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn, tươi đẹp như hoa Hải đường. Trên người cô chỉ mặc một cái váy ngủ rộng rãi, khi cô chạy trốn, đuôi váy trắng xoay tròn giống như cánh hoa nở rộ. Một đôi chân thẳng tắp trơn bóng lộ ra, hai chân lung linh giẫm trên chiếu cũng trắng nõn như tuyết.
Ở ngọn núi sụp lở hôm đó, hai tay hai chân của Trình Dao Dao đều bị trầy xước không ít vết thương, làn da cô trắng mềm, nhẹ nhàng chạm vào cũng có thể để lại dấu vết, lúc này đã trơn bóng như mới, không thấy một vết sẹo nào cả.
Có lẽ đúng như người trong thôn nói, Trình Dao Dao chính là một con hồ ly tinh, nếu không sao có thể sinh ra bộ dáng xinh đẹp như này?
Lúc này Trình Dao Dao trừng mắt nhìn Tạ Chiêu, không giống hồ ly tinh mà giống con mèo nhỏ không nghe lời, cảnh giác xê dịch về phía sau, đầu ngón chân nhỏ nhắn cũng lo lắng quận chặt.
Trình Dao Dao nhảy tưng tưng trên giường, chạy xung quanh giường trốn Tạ Chiêu. Tạ Chiêu đi đến đầu giường, cô sẽ chuyển đến cuối giường, Tạ Chiêu đi xuống cuối giường, cô lại chạy tới đầu giường. Giường lớn không chịu nổi sức nặng vang lên tiếng kẽo kẹt.
Tạ Chiêu chỉ có một tay, nhất thời không bắt được cô. Cái váy mềm mại trượt khỏi tay hắn mấy lần, chỉ có thể trơn trượt.
Thân thể Trình Dao Dao mềm yếu, cộng thêm tâm tình khẩn trương, chạy một lúc mặt nhỏ đỏ bừng: “Hô… Anh anh đừng tới đây! Anh mà tới nữa em trở mặt!”
Tiếng nói mềm mại của cô mang theo hơi thở, nghe nũng nịu, làm cho người nhịn không được muốn bắt nạt cô.
Tạ Chiêu dường như cũng cảm nhận được không khí này, tiếng nói khàn khàn: “Không được chạy nữa.”
“Anh… Anh muốn đánh em, em liền chạy.” Trình Dao Dao sợ nhất giọng nói này của Tạ Chiêu, hơn nữa hôm nay trong nhà không có người, Tạ Chiêu rõ ràng đang bắt rùa trong hũ. Cô xách váy trốn về sau, bẹp miệng kháng nghị với Tạ Chiêu: “Không cho anh đánh em!”
Váy bị xách lên lộ ra bắp chân thẳng tắp trơn bóng như ngọc. Đôi mắt Tạ Chiêu âm u, giọng nói càng lạnh dần: “Em còn chạy, thêm một tội.”
Trình Dao Dao lẩm bẩm muốn khóc, dậm chân muốn phát cáu, Tạ Chiêu lại thêm một câu: “Không được khóc giả vờ. Có phải quên dạy dỗ lần trước rồi không?”
Trình Dao Dao nghĩ đến chuyện Tạ Chiêu dạy dỗ lần trước, cả người khẽ run,