Editor: Trâu lười Trình Dao Dao còn chưa kịp nhảy xuống Tạ Phi đã đẩy cửa vào.
Đôi mắt nai con trợn to hết mức, nhìn Trình Dao Dao và Tạ Chiêu thân mật. Từ nhỏ Tạ Phi được bà nội và anh trai bảo hộ rất tốt, cũng không rõ hai người thân mật như này có nghĩa là gì, nhưng mặt vẫn đỏ lên: “Hai người… Hai người…”
Trình Dao Dao giống như bị bỏng nhảy bật ra từ trong ngực Tạ Chiêu, gương mặt đỏ bừng: “Không không không, không phải như em nghĩ đâu!”
Tạ Chiêu vẫn bình tĩnh tự nhiên, đứng dậy, trấn an Trình Dao Dao đang xấu hổ, nói với Tạ Phi: “Sao không gõ cửa?”
Tạ Phi cúi đầu: “Em… Em vui quá nên quên mất, lần sau em không dám nữa.”
Tạ Chiêu ừ một tiếng, nói: “Vừa rồi em muốn nói gì với Dao Dao?”
Lúc này Tạ Phi làm gì có tâm tư nói chuyện kẹp tóc, nói: “Không có… Không có gì. Em buồn ngủ,về phòng đây ạ.”
Tạ Phi bị Tạ Chiêu dọa sợ, hốt hoảng chạy đi. Tạ Chiêu đi ra đóng cửa rồi cài chốt cửa vào.
Xoay người thấy Trình Dao Dao nhảy lên giường đạp chân kêu lên: “Đều tại anh! Bây giờ bị Tiểu Phi nhìn thấy rồi!”
“Trách anh.” Tạ Chiêu cầm quyển sách ngồi trên mép giường: “Đừng lo, Tiểu Phi sẽ không nói gì đâu.”
“Đương nhiên em biết Tiểu Phi sẽ không nói gì.” Trình Dao Dao hầm hừ ngẩng đầu, sợi tóc hơi rối dính trên mặt: “Nhưng Tạ Phi ngây thơ bị anh ô nhiễm rồi! Mà Tạ Phi sùng bái em nhất, bây giờ em ấy nghĩ em như thế nào…”
Tạ Chiêu nhẹ nhàng vuốt tóc Trình Dao Dao, khó hiểu nói: “Em trước sau gì cũng là của anh, em ấy thấy cũng không sao.”
“…” Trình Dao Dao suy nghĩ về lời tỏ tình quê mùa này, nghi ngờ Tạ Chiêu học kinh nghiệm ở đâu đó , nhưng không có chứng cứ. Cô lắc lắc đầu, nói: “Không giống nhau. Em luôn dạy Tiểu Phi, đàn ông đều là đồ chó chết, muốn em ấy bảo vệ tốt bản thân mình. Bây giờ em còn lập trường gì để dạy Tạ Phi nữa!”
“Đồ chó chết” Tạ Chiêu im lặng nghĩ lại, mình đã làm gì khiến Trình Dao Dao có ấn tượng như vậy với đàn ông: “Tiểu Phi còn nhỏ, sao lại dạy em ấy những thứ này? Đàn ông cũng chưa chắc…”
“Tiểu Phi không giống!” Trình Dao Dao đẩy tay Tạ Chiêu ra, bực bội chui vào chăn: “Ai, anh không hiểu đâu!”
Trong sách nam chính vô cùng đẹp trai, Tạ Phi vừa nhìn thấy hắn lập tức mất hồn làm cho một số người đọc mắng cô trà xanh. Thực ra Tiểu Phi có quan hệ rất tốt với nữ chính, không nghĩ tới chuyện cướp đàn ông, từ đầu tới cuối em ấy chỉ là một người thích khuôn mặt xinh đẹp mà thôi.
Anh trai Tạ Phi rất xuất sắc, về sau gặp nam chính và nguyên chủ Trình Dao Dao, mắt nhìn rất cao, cao đến mức người bên cạnh theo đuổi mình cũng không để vào mắt, cuối cùng bị đồ đàn ông cặn bã lừa gạt.
Bà Tạ và Tạ Chiêu mặc dù yêu thương Tạ Phi, nhưng một người thì lớn tuổi, một người là anh trai, có rất nhiều lời không tiện nói, có rất chuyện không tiện dạy, Trình Dao Dao làm việc tốt không chểnh mảng giáo dục tình yêu cho Tạ Phi biết.
Trình Dao Dao buồn bực nghĩ, bây giờ thất bại phút chót đi? Đều tại Tạ Chiêu!
Bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt lông: “Tối qua ngủ không ngon? Hôm nay cho em ngủ trưa 1 giờ, sau đó anh gọi em dậy ôn tập.”
“Vâng, anh thật tốt!” Trình Dao Dao nở nụ cười ngọt ngào, lập tức nhào vào trong ngực Tạ Chiêu.
Tạ Phi không ngủ được. Cô nằm trên giường nhìn chằm chằm xà nhà, hình ảnh ngày thường Trình Dao Dao và Tạ Chiêu chung sống với nhau hiện rõ trước mắt, lúc trước không cảm thấy gì, bây giờ giống như gạt mây ra thấy sương mù, bỗng nhiên hiểu được không khí thân mật giữa hai người.
Tạ Phi xoay người, gương mặt nóng bừng dựa vào gối. Chị Dao Dao từng nói, tuyệt đối không thể ở riêng với đàn ông, cũng không thể tiếp xúc, nhưng chị Dao Dao và anh trai thường ở riêng nha, hơn nữa cô cảm thấy hình ảnh hai người ở chung rất đẹp, cảnh đẹp ý vui…
Tạ Phi mơ màng ngủ thiếp đi, trong mơ kỳ quái, cô hốt hoảng thấy mình đang ở trong hồ sen hái đài sen, ngồi trên thuyền nhỏ. Bỗng nhiên thuyền nhỏ bị lật, lập tức ướt sũng…
Tạ Phi mở mắt ra, chỉ thấy cả người đầy mồ hôi, bụng còn hơi đau. Cô thấy lạ ngồi dậy, nhưng lại trông thấy một vết máu đỏ tươi…
Trong phòng Tạ Phi truyền ra tiếng hét.
…
Cửa phòng Tạ Phi đóng chặt, mặt Tạ Chiêu không thay đổi đi tới đi lui trước cửa phòng, nhưng bước chân nôn nóng lại để lộ tâm tình của hắn. Hắn chờ lâu lắm rồi, nghe tiếng khóc của Tạ Phi dần dần ngừng lại, gõ cửa: “Dao Dao?”
Nửa ngày Trình Dao Dao mới hé cửa ra: “Không có việc gì nha.”
“Tiểu Phi sao rồi?” Tạ Chiêu chỉ có một người em gái, rất yêu thương cô. Vừa rồi nghe thấy tiếng thét chói toi của Tạ Phi, suýt nữa phá hỏng cửa. Nhưng Tạ Phi chỉ chùm chăn khóc, không cần hắn, muốn Trình Dao Dao ở lại.
Trình Dao Dao cười nói: “Không phải chuyện xấu.”
Tạ Chiêu không hiểu gì: “Có ý gì?”
Trình Dao Dao đẩy hắn: “Ai nha anh không nên hỏi, anh đi đun nước nóng đi, Tiểu Phi muốn uống nước ấm.”
“…” Tạ Chiêu ho khan, hiểu rõ. Hắn ở cùng Trình Dao Dao mấy tháng nay nên cũng hiểu chút chuyện của con gái. Mỗi tháng Trình Dao Dao có mấy ngày nóng tính bực mình, cũng không thể động vào nước lạnh.
Trình Dao Dao đóng cửa lại, nhìn phía sau ngăn tủ: “Thay xong chưa? Biết dùng thế nào không?”
“…Xong rồi ạ.” Tạ Phi đỏ mặt, ngượng ngùng đi ra, tư thế đi còn hơi khó chịu.
Trình Dao Dao cười nói: “Đến đây, ngồi xuống. Lúc mới tới tháng không thoải mái lắm, về sau sẽ tốt hơn thôi.”
Trình Dao Dao vừa nhìn liền biết Tạ Phi xảy ra chuyện gì, lấy băng vệ sinh trong rương hành lý đưa cho Tạ Phi, sau đó dạy cô cách dùng.
Lần đầu tiên tới tháng, cả người lo lắng không yên, Trình Dao Dao chậm rãi dạy cô khóa vệ sinh sinh lý.
Đầu năm nay mấy cô gái nhỏ đều giấu kín chuyện tới tháng, băng vệ sinh phơi nắng cũng lén lút, chỉ chỉ coi đó là chuyện phiền phức không thể để người khác biết, cũng không biết gì về thời gian hành kinh. Đến những năm 1990, ở nông thôn vẫn có rất nhiều phụ nữ dùng tro than làm băng vệ sinh, không vệ sinh sạch sẽ tạo thành bệnh phụ khoa khổ cả đời.
Tạ Phi nghe xong sửng sốt, không nghĩ tới chuyện này lại phức tạp như vậy. Trình Dao Dao nói vô cùng tự nhiên, Tạ Phi cũng dần hết khẩn trương và xấu hổ, nghiêm túc nhớ kỹ lời Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao nghiêm túc dặn dò lần nữa: “Bây giờ em thật sự là con gái rồi. Về sau dù em yêu ai thì trước khi kết hôn nhất định không được để họ bắt nạt em, biết không?”
“Biết.” Tạ Phi gật đầu thật mạnh: “Em mới không kết hôn.”
Tạ Phi lại hỏi: “Vậy chị và anh trai…”
“Đấy… là anh chị không đúng, em không được học theo.” Trình Dao Dao vội vàng nói.
Tạ Phi nói: “Em thích nhìn hai người ôm nhau.”
Mặt Trình Dao Dao phức tạp : “A?”
Tạ Phi chớp đôi mắt ngây thơ, bình tĩnh nói: “ Lúc chị và anh trai ở cùng nhau, nhìn rất… rất đẹp, hơn nữa anh chị nhất định sẽ kết hôn đúng không ạ?”
“Đúng đúng đúng.” Trình Dao Dao còn có thể nói gì, Tạ Phi chính là người thích cái đẹp! Nhưng may mà bây giờ Tạ Phi còn nhỏ, không có cơ hội vào thành phố, chắc sẽ không gặp được tên đàn ông cặn bã kia.
Gần tối bà Tạ mới về, nghe thấy chuyện này vui mừng giãn cả nếp nhăn, luôn miệng nói: “Đây là chuyện tốt, để bà nấu trứng gà với đường đỏ cho Tạ Phi.”
Trình Dao Dao nói: “Cháu nấu cho em ấy rồi, đường đỏ lần trước Tạ Chiêu mua về còn hơn nửa túi, đường đỏ còn dư lại nấu thành đường viên ăn được không ạ?”
Nhìn bộ dáng phấn chấn của Trình Dao Dao, bà Tạ buồn cười, nói: “Được, bây giờ cháu là người có công lớn nhất, cháu muốn ăn gì bà làm cho cháu. Cháu đi nói chuyện với Tạ Phi đi, bà làm cho!”
Bà Tạ lấy nửa bầu bột gạo nếp, nghĩ nghĩ lại lấy gần nửa bầu nữa, cho nước vào lặn thành từng viên hình tròn nho nhỏ cho vào bên trong nước sôi đến khi nó nổi lên thì vớt ra, ngâm nước lạnh. Cho thêm nước, lá quế, hoa quế, gừng và đường đỏ vào nồi nấu thành nước canh đậm đặc, cho bánh bột tròn vào, rắc ít hoa quế khô lên.
Đến tối, mọi người ngồi trong sân hóng gió, mỗi người bê một bát đường viên, bên trong nước canh màu hổ phách nổi bật bánh bột tròn, nhai mềm mềm dai dai, nước canh chua chua ngọt ngọt, còn có mùi thơm của hoa quế làm lòng người cảm giác như đang đứng dưới gốc cây hoa quế tháng 10.
Cuộc sống trôi qua từng ngày, cánh tay Tạ Chiêu cuối cùng được tháo thạch cao. Bác sĩ tháo thạch cao cười nói: “Khôi phục rất tốt, thân thể người trẻ tuổi khỏe thế đấy.”
Trình Dao Dao cười nói: “Bác sĩ Tạ, bây giờ chúng cháu có thể về sao?”
Bác sĩ nói: “Bác còn phải kiểm tra xương sườn cho cậu ấy, cháu đi ra ngoài trước đi.”
Trình Dao Dao nói với Tạ Chiêu: “Em có người quen sinh con ở bệnh viện, em đi thăm họ một lúc. Anh đừng khóc chảy nước mũi nhé.”
Ánh mắt Tạ Chiêu đen lại, ngại có bác sĩ ở đây nên không nói gì. Trình Dao Dao vui vẻ chạy đi.
Đầu năm nay bệnh viện hơi nhỏ, khoa phụ sản ở trên lầu.
Lúc Trình Dao Dao đi vào, Lưu Hiểu Lỵ đang ôm con, thấy Trình Dao Dao tới rất vui: “Dao Dao, sao cô tới đây?”
Trình Dao Dao cười nói: “Tôi tới thăm cô, con trai hay con gái?”
Lưu Hiểu Lỵ nói: “Con trai, biệt danh là Văn Văn, cô đến ôm hắn đi, cô là người nó biết ơn nhất của nó đó.”
Trình Dao Dao cẩn thận đỡ tã lót nhìn nhìn, thất vọng. Mặt bé con đỏ ửng, nhiều nếp nhăn, giống con khỉ: “Sao tôi lại là người bé biết ơn nhất?”
Lưu Hiểu Lỵ nói: “Nhờ mấy cái rễ sâm cô cho, nếu không tôi và con đã…”
Lúc Lưu Hiểu Lỵ mang thai rất khó chịu và không thoải mái, đến ngày sinh thật sự khó sinh, về sau không có sức, nôn hết mấy miếng nhân sâm trong miệng ra. Là Trần Dũng nhớ đến việc Trình Dao Dao tặng rễ sâm, gố gắng lấy cho vợ ngậm, không nghĩ tới Lưu Hiểu Lỵ lập tức tỉnh táo sinh con ra!
Trình Dao Dao âm thầm lau mồ hôi. May mà hôm đó đưa rễ sâm cho Lưu Hiểu Lỵ, nếu không bé con sẽ không ra được rồi. Bé con giống như nghe thấy lòng Trình Dao Dao, khóc lớn tiếng, nắm tay nhỏ cố gắng giãy dụa dụi vào trước ngực cô, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.
Chân tay Trình Dao Dao luống cuống: “Làm… Làm sao bây giờ?”
“Ái chà, nhóc con đói bụng rồi.” Lưu Hiểu Lỵ cười bế bé con, vén áo lên: “Muốn uống sữa.”
Trình Dao Dao suýt ngất, vội vàng quay đầu đi.
Đầu giường để một lọ hoa, phích nước nóng cùng mấy loại đồ hộp hoa quả. Trình Dao Dao để đồ mình mang tới trên đầu giường: “Tôi mang đồ cho cô, vừa mới