Trình Dao Dao rất ít khi thấy nụ cười hăng hái như này trêи mặt Tạ Chiêu, gương mặt trẻ tuổi đầy kiêu ngạo sắc bén, làm người ta nhớ tới hắn 20 tuổi, là thanh niên trẻ tuổi mà thôi.Tạ Chiêu nói chuyện với Lâm Đại Phú và mấy người đứng xung quanh một lát, sau đó thoát ra đi về phía Trình Dao Dao.
Thời tiết rét lạnh, trêи người hắn lại nóng hổi, dương khí lạnh thấu xương bay vào mặt.
Trình Dao Dao lặng lẽ ngừng thở, đưa khăn tay cho hắn: “Nhanh lau đi.”Tạ Chiêu nhận khăn lau mồ hôi trêи mặt và cổ, nói: “Em Dao Dao, tối nay ăn củ sen.”“…” Nếu không phải biết Tạ Chiêu không có ý kia, Trình Dao Dao muốn đánh hắn một trận.Tạ Phi kϊƈɦ động nói: “Anh, anh lợi hại quá! Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy anh đào củ sen, anh đào được nhiều hơn người khác nhiều!”Tạ Chiêu chỉ cười, lau sạch chân tay sau đó mặc áo vào, bỏ ống quần xuống.
Bất cứ lúc nào, Tạ Chiêu cũng sạch sẽ, đẹp đẽ hơn đàn ông trong thôn.Lâm Đại Phú tuyên bố: “Người được nhiều củ sen nhất năm nay là Tạ Tam! Thời tiết rất lạnh, tất cả mọi người tranh thủ thời gian bê củ sen về đi!”Những người khác bê phần củ sen của mình, tốp ba tốp năm đi về nhà.
Thôn Điềm Thủy không phải là thôn lớn sản xuất củ sen nên rất ít khi được ăn củ sen, mọi người vội vàng về nhà nếm thử đồ ăn tươi.Trình Dao Dao tính toán: “Có nhiều củ sen như vậy có thể làm củ sen nhồi gạo nếp, củ sen xào rau xanh… Anh nhìn gì đấy?”
Trình Dao Dao nhìn theo ánh mắt Tạ Chiêu, một thân hình nhỏ bé trốn bên cạnh cái cây, hơn nữa còn là người quen: “Minh Minh?”Trình Dao Dao chạy tới, cười nói: “Minh Minh, sao em lại ở đây?”Năm nay Minh Minh 7,8 tuổi rồi nhưng thân hình giống như trẻ con 5,6 tuổi, bé mặc một bộ quần áo cũ của phụ nữ, trêи mặt vẫn rụt rè như vậy.
Bé thấy Trình Dao Dao mới nở nụ cười: “Chị Dao Dao.”Trình Dao Dao lấy ít đường viên cho bé, cô có quan hệ rất tốt với trẻ con ở trong thôn, lúc ra ngoài luôn mang theo ít hoa quả đường.
Minh Minh nói “Cảm ơn chị” xong mới nhận đường, cẩn thận cho vào túi.Trình Dao Dao nói: “Gần đây sao không thấy em đến chơi? Lần trước chị đi cắt cỏ cũng không thấy em.”Mắt Minh Minh chớp chớp, nhỏ giọng nói: “Chị Dao Dao, em vẫn luôn luyện chữ chị dạy em viết.”Trình Dao Dao cười, cô dạy mấy đứa trẻ viết chữ trêи cát, Minh Minh học chăm chỉ nhất, cô nói: “Em làm gì ở đây?”Minh Minh không trả lời mà nhìn về phía sau lưng Trình Dao Dao.
Tạ Chiêu bê một bó củ sen tới, xoay người đặt trước mặt Minh Minh.
Mắt Minh Minh sáng rực lên, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”Hóa ra ở đây chờ củ sen sao? Trình Dao Dao muốn hỏi câu gì đấy, đột nhiên nhớ tới mẹ Minh Minh là góa phụ, vội vàng nuốt câu hỏi lại.Tay nhỏ của Minh Minh gầy teo nhấc củ sen lên, cố sức đứng dậy, nói với Trình Dao Dao: “Chị, em phải về nhà đây.
Tạm biệt.”Bé quay người đi về hướng Tây đầu thôn, bóng lưng nho nhỏ gầy gò kéo dài dưới ánh nắng.Tạ Chiêu đào được rất nhiều củ sen, một đống củ sen mập mạp.
Ba người bê củ sen đến kênh mương rửa sạch bùn đất, nước trong lập tức trở thành nước bùn đục ngầu.
Trình Dao Dao cũng biết rõ chuyện nhà Minh Minh từ trong miệng Tạ Chiêu.Mẹ Minh Minh – góa phụ Liễu là phụ nữ từ nơi khác chạy nạn tới, cuộc sống mang theo Minh Minh trôi qua gian nan, củ sen là khẩu phần lương thực hiếm có đối với hai mẹ con cô.
Năm đó nhà cô ấy cũng đói kém, Minh Minh 2 tuổi nằm trêи giường đói đến nỗi không khóc nổi, góa phụ Liễu phải xuống nước tìm củ sen, cô bị đàn ông trong chế giễu không nói, còn bị người khác chiếm tiện nghi, ép góa phụ Liễu phải khóc đi lên bờ.Tạ Chiêu không vừa mắt, đưa một đống củ sen cho góa phụ Liễu.
Về sau cứ đến ngày đào củ sen, Tạ Chiêu sẽ giữ lại một phần củ sen cho cô.
Qua mấy năm, người tới lấy củ sen là Minh Minh.Trình Dao Dao nghe xong thở dài, đột nhiên Tạ Phi nói một câu: “Không phải góa phụ Liễu đó là người năm trước thím Kim Hoa mai mối cho anh sao?”Trình Dao Dao: “!!!”Tạ Chiêu: “…”Bầu không khí biến đổi, gió thổi qua mặt lạnh buốt.
Tạ Phi thấy sắc mặt của Trình Dao Dao giật mình nói: “Em em em… Em không nói gì cả!”Động tác của Tạ Chiêu dừng lại, cẩn thận nhìn mặt Trình Dao Dao.Trình Dao Dao nhếch lông mày, giống như người không có chuyện nói: “Nhìn em làm gì? Rửa nhanh lên còn về nhà.”Trình Dao Dao không tức giận ngay tại chỗ, như vậy sẽ còn chuyện nghiêm trọng hơn đợi phía sau.
Tạ Chiêu lo sợ, không biết phải dỗ dành bao lâu nữa.
Tạ Phi gây họa không dám thở mạnh, cúi đầu nắm chặt củ sen rửa sạch.Gần 200kg củ sen dùng đòn gánh gánh về nhà, bà Tạ đã sớm chờ ở cửa, Cường Cường cũng chạy tới kêu meo meo: “Ồ, năm nay nhiều vậy sao!”“Vâng ạ, cháu sắp chết đói rồi.” Trình Dao Dao chạy vào trong sân: “Cơm nấu xong chưa ạ?”Bà Tạ cười nói: “Gần xong rồi, còn rau xanh chưa xào đang chờ củ sen của cháu đấy.”Trình Dao Dao xắn tay áo lên, cầm củ sen non mềm đi vào phòng bếp.
Vỏ ngoài củ sen có màu nâu đậm, gọt vỏ còn phần thịt trắng nõn, Trình Dao Dao dùng dao cắt củ sen thành lát.Trong sân, Tạ Chiêu để củ sen xuống, bà Tạ đứng bên cạnh nhìn: “Năm nay đào được hơn 100kg à?”“Hơn 180kg ạ.” Tạ Chiêu ước lượng rất chuẩn.Bà Tạ vui vẻ nói: “Nhiều như vậy ăn không hết, để lâu cũng hỏng, cháu cầm vào huyện đổi đi.”Tạ Chiêu không ngẩng đầu lên: “Năm nay không đổi, em Dao Dao muốn làm bột củ sen.”“Cũng được.” Nghe tiếng dao thớt loảng xoảng trong phòng bếp.
bà Tạ nói: “Hôm nay Dao Dao làm sao vậy? Sao lại làm ra tiếng động lớn như thế? Đừng cắt hỏng đồ ăn của bà, bà phải đi xem đã.”“Đừng đi.” Tạ Chiêu và Tạ Chi đồng thanh nói.Bà Tạ hỏi: “Sao vậy? Hai anh em cháu có chuyện gì?”Tạ Chiêu không lên tiếng, mặt Tạ Phi đau khổ, nhắm mắt nói: “Chị Dao Dao biết…biết chuyện thím Kim Hoa làm mai góa phụ Liễu cho anh trai rồi.”Bà Tạ cảm thấy đau răng: “Ai nói?!”Tạ Phi muốn khóc: “Cháu… Cháu nói.”Bà Tạ giơ tay lên muốn đánh cô, Tạ Chiêu vội ngăn lại, Tạ Phi trốn sau lưng Tạ Chiêu nói: “Cháu không cố ý! Làm sao bây giờ? Chị Dao Dao rất tức giận.”Bà Tạ nói: “Cháu cũng biết tính tình của Dao Dao, cháu còn nói chuyện này cho nó biết?”Tạ Chiêu khoát tay với Tạ Phi, Tạ Phi vội vàng chạy đi.
Tạ Chiêu nói với bà Tạ: “Bà nội, được rồi.”Bà Tạ cũng không muốn đánh Tạ Phi thật, thả tay xuống nói: “Thật là!”Trình Dao Dao bận rộn trong phòng bếp, cuối cùng làm xong một đĩa củ sen thái lát chua cay.
Bà Tạ cũng bê đồ ăn ra: nấm xào, bí xào, trứng gà hấp thêm một ít nước tương và mỡ heo, vô cùng thơm ngon.Dạo này ít rau xanh, trêи bàn ăn thường có bí mùa thu, dưa chuột già và nấm.
Củ sen thái lát đỏ rực, vừa cay vừa chưa, ăn vào miệng có mùi vị trơn trượt và tươi giòn, làm tăng khẩu vị mọi người.Tạ Chiêu gắp nấm gà tung Trình Dao Dao thích nhất từ trong đĩa nấm tạp vào bát cô, bà Tạ và Tạ Phi dừng lại động tác nhai nuốt, cùng nhau nhìn chằm chằm Trình Dao Dao, đề phòng cô trở mặt.Nhưng không ngờ Trình Dao Dao gắp nấm gà tung cho vào miệng ăn, còn ăn rất ngon.Ba người cùng nhau thở nhẹ, một bữa cơm đã ăn xong.Sau bữa cơm chiều, mọi người tắm rửa đi ngủ.
Hôm nay trời tối sớm, người trong thôn cũng lên giường đi ngủ sớm, tiết kiệm dầu đốt đèn.
Bên trong một vùng tăm tối, chỉ còn phòng Trình Dao Dao vẫn sáng.Trình Dao Dao ngồi trong chăn, mái tóc vừa gội xong còn rối tung trêи bả vai, đuôi tóc ẩm ướt bay ra mùi hương nhàn nhạt.Cửa vang lên tiếng động, Tạ Chiêu thu dọn phòng tắm xong, đi vào đóng cửa lại.
Trình Dao Dao không ngẩng đầu, tựa vào đầu giường rảnh rỗi xem sách.Đôi chân dài của Tạ Chiêu đứng cạnh giường, một lúc lâu sau mới thăm dò ngồi trêи mép giường, thấy rõ quyển sách trong tay Trình Dao Dao: “Hồng Lâu Mộng”.Lại lười biếng rồi.
Nếu là ngày bình thường, Trình Dao Dao đã vội giấu sách đi, hôm nay lại yên tâm có chỗ dựa vững chắc.Tạ Chiêu nói: “Đèn hơi mờ, cẩn thận đau mắt.”Trình Dao Dao không để ý đến hắn, lật sang trang tiếp theo.
Tạ Chiêu vặn đèn dầu to lên, trong phòng sáng rỡ.
Trình Dao Dao hơi đau mắt, lúc này mới bình tĩnh lại, cô khép sách lại không xem nữa, trừng mắt nhìn Tạ Chiêu.Đây là lần đầu tiên từ chiều tối đến giờ Trình Dao Dao nhìn hắn, Tạ Chiêu vui vẻ, giơ tay lên sờ mặt Trình Dao Dao.Trình Dao Dao kéo tay hắn cắn một phát.
Lông mày Tạ Chiêu không nhăn chút nào nhìn cô, không thấy đau đớn trong dự liệu, răng nhỏ cắn lên da thịt, mài mài, không lưu lại dấu răng nào.Tạ Chiêu chần chờ nói: “Em Dao Dao?”“Sao không tránh?” Trình Dao Dao chán ghét đẩy tay hắn ra.Tạ Chiêu đàng hoàng nói: “anh làm em Dao Dao tức giận, đáng đời.”“Em không nhỏ mọn như vậy đâu.” Trình Dao Dao để sách cạnh gối đầu, nói với Tạ Chiêu: “Tối nay không ôn tập, anh về phòng của mình đi.”Sao Tạ Chiêu dám đi luôn bây giờ, ôm Trình Dao Dao dựa vào mình.Trình Dao Dao quay mặt lại, trêи gương