Ăn xong một thìa gạo nếp ngọt ngào, Trình Dao Dao uống một ngụm rượu, vị rượu nho và gạo nếp dính trêи đầu lưỡi, gương mặt nhỏ nhắn của Trình Dao Dao dần dần ửng đỏ, ý cười lan ra.Tạ Chiêu rót tiếp một chén cho cô, Trình Dao Dao cầm lên uống cạn, đưa chén ra: “Thêm một chén nữa.”Tạ Chiêu nói: “Em không thể uống thêm nữa.”“Em mới uống hai chén mà!” Hôm nay Trình Dao Dao nhất định phải làm trái ý Tạ Chiêu, hầm hừ mách bà Tạ: “Bà nội, bà nhìn anh ấy đi.”Bà Tạ vui vẻ khuyên giải: “Rót thêm một chén cho Dao Dao, một chén nữa thôi, không thể uống thêm.”Tạ Phi lập tức cầm bình rượu rót cho cô.
Trình Dao Dao cầm chén lên, đắc ý nhìn Tạ Chiêu đang nhíu mày, ánh mắt mềm mại có thể chảy ra nước.
Tạ Chiêu nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, ngón tay giật giật, rất muốn bóp mặt cô.Trình Dao Dao uống xong chén thứ ba, gương mặt đỏ bừng, nói nhiều hơn, mặt mày hớn hở miêu tả phong cảnh Tô Châu cho bà Tạ và Tạ Phi nghe.“Bánh ngọt Tô Châu rất ngon, Tri Vị Quan, Thái Chi Trai, cháu đến đấy sẽ mua đồ gửi về cho mọi người.”(Tri Vị Quan: Đây là thương hiệu nổi tiếng đầu tiên của Trung Quốc và đứng trong mười thương hiệu phục vụ hàng đầu của bộ thương mại ởTrung Quốc.Thái Chi Trai: là một cửa hàng kẹo lâu đời ở Trung Quốc, cửa hàng nằm ở thành phố Tô Châu, tỉnh Giang Tô , với các chi nhánh ở Thượng Hải và những nơi khác.
Được xây dựng vào cuối thế kỷ 19, nơi đây nổi tiếng với nhiều loại kẹo với hương vị độc đáo.)Trình Dao Dao chống cằm, nhớ đến chuyến du lịch Tô Châu ở đời trước: “Mì Tô Châu cũng tuyệt, cháu đã từng ăn ở quán cơm tư nhân…”Bà Tạ kinh ngạc nói: “Quán cơm tư nhân? Năm nay còn có quán cơm tư nhân ư? Họ không sợ bị bắt sao?”“…” Hỏng rồi, nói lỡ miệng! Trình Dao Dao cắn môi: “Không…không phải…”Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của bà Tạ, Trình Dao Dao chột dạ nhìn sang bên cạnh.Tạ Chiêu để chén rượu xuống: “Em Dao Dao say rồi, về phòng nghỉ ngơi đi.”“Em còn chưa nói xong đâu.” Trình Dao Dao không vui lườm Tạ Chiêu: “Tô Châu thú vị lắm.”Bà Tạ dỗ cô: “Được được được, Tô Châu thú vị.
Cũng muộn rồi, Dao Dao về nghỉ ngơi trước, sáng mai còn phải đến trạm xe lửa.
Chiêu ca nhi, cháu đưa Dao Dao về phòng đi, đừng để ngã.”Tạ Chiêu đi đến cạnh Trình Dao Dao đỡ cô dậy: “Có thể đứng dậy không?”Trình Dao Dao đẩy tay hắn ra, tự mình đứng lên: “Em không say, tự em đứng dậy được.”Ban đêm ở nông thôn rất tối, đường đi từ nhà bếp đến phòng Trình Dao Dao tối om.
Trình Dao Dao hầm hừ đi trước, Tạ Chiêu cầm đèn dầu đi đằng sau soi đường sau cô, tránh cô vấp ngã lại khóc.Trình Dao Dao không quay đầu đi thẳng vào phòng, đóng cửa phòng để Tạ Chiêu ở bên ngoài.
Một bàn tay lớn kịp thời giữ cửa lại: “Em Dao Dao.”Trình Dao Dao cố gắng đóng cửa, quyết không làm gãy tay Tạ Chiêu thì không thả.
Cô hung hăng lườm hắn qua khe cửa, Tạ Chiêu không đi Tô Châu với mình, còn không cho mình nói mấy điều thú vị ở Tô Châu! Lòng dạ hẹp hòi!“Anh làm gì vậy? Em phải đóng cửa, bỏ tay ra!”Ánh đèn dầu chiếu sáng đôi mắt của cô, giống như mèo con không nghe lời.
Tạ Chiêu nhìn thẳng vào mắt cô, đến khi Trình Dao Dao không được tự nhiên lùi lại, hắn mới nói: “Đèn của em.”“…” Trình Dao Dao tức giận! Cô cầm đèn dầu, Tạ Chiêu nhân cơ hội mở cửa đi vào phòng.Trình Dao Dao lùi lại mấy bước, không đẩy được hắn ra, cô gấp gáp thấp giọng nói: “Anh không biết xấu hổ, em sẽ mách bà nội!”Hai người kề sát vào nhau, tiếng nói trầm thấp từ trong ngực Tạ Chiêu truyền ra mang theo ý trêu chọc: “Em nói nhỏ như vậy, bà sẽ không nghe thấy.”“Anh!” Trình Dao Dao thẹn quá hóa giận lùi tiếp về sau, nhưng tiếng nói vẫn nhỏ: “Anh buông tay ra, buông ra! Bà nội sẽ vào đấy!”Trình Dao Dao càng xù lông, Tạ Chiêu càng không buông cô ra.
Da mặt Trình Dao Dao rất mỏng, sợ nhất việc bà Tạ thấy hai người thân mật.
Cô giống như mèo con bị nắm gáy, giãy dụa trong cánh tay Tạ Chiêu.Hơi thở trêи người Tạ Chiêu có mùi rượu nhàn nhạt làm tay Trình Dao Dao mềm nhũn, cô phát ra thanh âm như muốn khóc: “Em… Em uống say, muốn đi ngủ.”Tạ Chiêu giơ đèn dầu lên trước mặt, ngọn lửa lắc lư, ánh sáng trong phòng mờ nhạt.
Trình Dao Dao xinh đẹp như ngọc trai lấp lánh dưới ánh đèn, trêи gương mặt rất tức giận.
Hơi thở của hắn nặng nề dần, chậm rãi dời đèn đi: “Vậy đồ cần thu dọn phải làm sao?”“…” Trình Dao Dao quên mất chuyện này, cô mạnh miệng nói: “Em định thu dọn rồi, tại anh cứ ở đây quấy rầy em.”Trình Dao Dao còn chưa nói xong đã che miệng ngáp một cái, chậm rãi ngồi trêи mép giường.
Không biết Cường Cường chạy từ đâu ra, nó nhảy lên đầu gối cô xoay cái bụng tròn lên làm nũng.
Trình Dao Dao gãi bụng nó, không có ý muốn thu dọn đồ.Tạ Chiêu để vali của cô lên bàn, hắn nhìn Trình Dao Dao: “Em muốn mang những gì?”“Quần áo.” Trình Dao Dao chỉ về phía tủ quần áo: “Mấy bộ quần áo em thường mặc để ở trêи cùng, mang cả áo khoác màu đen kia nữa.”Tủ quần áo mới làm xong tản ra mùi gỗ nhàn nhạt.
Tạ Chiêu mở tủ lấy mấy bộ quần áo Trình Dao Dao thường mặc ra, sau đó gấp từng bộ cho vào vali.
Cường Cường nhảy ra khỏi đùi Trình Dao Dao chạy đến chỗ Tạ Chiêu.Tạ Chiêu nghiêm túc sắp xếp từng bộ cho vào vali, tiếp tục lấy thêm một bộ đồ, là một mảnh vải nhỏ màu trắng.
Tạ Chiêu không kịp phản ứng, giơ lên nhìn, trong đầu nổ tung: “…”Ngăn tủ thấp nhất để một chồng nội y màu trắng.
Ở niên đại này rất hiếm thấy viền ren tinh xảo, vải vóc trơn trượt mềm mại.
Hắn…từng thấy nhiều lần rồi.
Uống rượu vào làm máu nóng trong người bốc cháy, cổ họng Tạ Chiêu nuốt nước bọt, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm.Cường Cường ngửa đầu thấy Tạ Chiêu đang nhìn chằm chằm miếng vải, giống như thứ đó ăn rất ngon vậy.Cái mũi màu hồng của Cường Cường ngửi ngửi, kêu “Meo meo”.
Nhưng Tạ Chiêu không chủ động đưa cho nó!Cường Cường là con mèo nhỏ biết tự mình cố gắng vươn lên, nó nhấc thân hình béo lùn của mình nhảy lên, móng vuốt vươn ra ôm miếng vải nho nhỏ: “Meo!”“Đừng động vào!” Mắt Tạ Chiêu sa sầm, một tay kéo miếng vải trở về.
Móng vuốt của Cường Cường móc vào viền ren, nó vốn không đứng vững, bị kéo một cái ngã lăn lóc trêи bàn sắp rơi xuống đất.Tạ Chiêu nhanh tay đỡ nó, ôm mèo béo đặt lên bàn.
Cường Cường kêu meo meo, há mồm cắn một phát!“!!!” Đột nhiên Tạ Chiêu rút tay về, lúc này Cường Cường trực tiếp nhảy xuống bàn, thân hình mập mạp linh hoạt giữa không trung, sau đó vững vàng rơi trêи đất, chân nhỏ chạy vù ra ngoài.Động tác của một mèo và một người ảnh hưởng đến Trình Dao Dao, cô ngẩng đầu lên: “Làm sao vậy? Anh lại bắt nạt Cường Cường rồi đúng không?”“…” Tạ Chiêu uất ức: “Nó cắn anh.”“Sao nó lại cắn anh!” Trình Dao Dao nhảy xuống giường chạy tới chỗ Tạ Chiêu.Tạ Chiêu còn chưa mở miếng, Trình Dao Dao đã cầm lấy tay hắn.
Vết thương mèo béo cắn chảy đầy máu.
Trình Dao Dao tiện tay lấy một miếng vải trêи bàn băng bó cho Tạ Chiêu, viền ren trắng như tuyết ngấm máu đỏ tươi.Trình Dao Dao tức giận giậm chân: “Cường Cường hư quá! Em phải đánh nó một trận mới được!”Lòng Tạ Chiêu ngọt ngào, nói: “Không sao đâu.”Trình Dao Dao còn muốn nói tiếp, bỗng nhiên ngửi được mùi dương khí nồng đậm, cô lập tức hoảng hốt.Mùi dương khí càng ngày càng nồng pha trộn với mùi rượu.
Trình Dao Dao giống như gặp quỷ lùi lại mấy bước, dưới chân bị trượt suýt nữa ngã xuống.
Tạ Chiêu vội vươn tay ra đỡ cô, Trình Dao Dao phản ứng mạnh mẽ: “Đừng chạm vào em!”Trình Dao Dao đẩy tay Tạ Chiêu ra, bắp thịt trêи người Tạ Chiêu đột nhiên căng cứng.
Trình Dao Dao giật mình: “Làm… sao vậy?”Tạ Chiêu không lên tiếng.Trình Dao Dao không nhìn rõ, nhéo nhéo cổ tay Tạ Chiêu, cô chỉ nghe thấy tiếng Tạ Chiêu đau đớn hít một hơi: “Đừng nhéo.”Tạ Chiêu đỡ Trình Dao Dao ngồi trêи mép giường, sau đó cầm đèn dầu tới.
Ngọn lửa dần dần ổn định lại chiếu sáng một khoảng.
Trình Dao Dao giơ tay lên, trêи lòng bàn tay trắng nõn cũng dính một ít máu đỏ tươi: “…”Trình Dao Dao sợ hãi lăn vào giữa giường, cô hoảng hốt nhìn Tạ Chiêu: “Anh, anh, anh… bỏ tay ra!”Ngọn đèn chiếu lên gương mặt xinh đẹp của cô gái, mắt Trình Dao Dao ẩm ướt, bộ dáng bị dọa sợ.
Tạ Chiêu im lặng không nói gì nhìn cổ tay, Cường Cường cắn hắn bị thương, sau đó Trình Dao Dao nhéo nhéo làm máu chảy thêm thấm ướt mảnh vải ren trắng như tuyết, một mảng đỏ tươi.Chờ chút! Mặt Tạ Chiêu thay đổi, còn chưa kịp giấu tay ra sau lưng thì nghe thấy giọng nói không thể tin của Trình Dao Dao: “Anh… Mảnh vải trêи tay anh là…? Tạ Chiêu, đồ lưu manh!”Trình Dao Dao lấy tấm thảm và gối đầu đập vào người Tạ Chiêu.
Tai Tạ Chiêu đỏ bừng, may mà ánh đèn lờ mờ không nhìn rõ.
Hắn không còn đường chối cãi, vội vàng giật mảnh vải trắng xuống: “Trả lại em.”Mùi máu tươi mang theo dương khí ập vào mặt, Trình Dao Dao mễm nhũn, vội vàng la lên: “Anh bỏ ra! Em không cần!”Nhìn bộ dáng Trình Dao Dao tránh như rắn rết, hơi thở của Tạ Chiêu dừng một chút, cầm nội y nhỏ giữ chặt trong tay, lùi về sau mấy bước.
Trình Dao Dao chỉ đạo nói: “Anh đi lấy nước rửa tay đi, lau sạch máu… Dùng cái này!”Cô lấy một cái khăn tay nhỏ ném về phía Tạ Chiêu, khăn tay mang theo mùi hoa hồng nhàn nhạt.Bên trêи kệ để chậu rửa mặt và xà phòng, trong chậu có một nửa chậu nước.
Tạ Chiêu cẩn thận rửa sạch vết máu trêи tay.
Máu chảy vào trong nước tan ra, chậu nước mát lạnh thấm vào vết thương xoa dịu cảm giác đau nhói.Tạ Chiêu băng bó lại vết thương không còn chảy máu.
Ở một góc ánh đèn không chiếu tới, hắn do dự nhét mảnh vải ren trắng vào trong túi.
Làm xong mọi thứ, hắn bình tĩnh đi về phía giường.Trình Dao Dao không biết gì, cô nghiêm túc nhìn chằm chằm cổ tay hắn: “Anh rửa sạch chưa?”“Không chảy máu nữa.” Tạ Chiêu nói: “Đừng sợ.”Lúc này Trình Dao Dao mới bỏ tay bịt mũi ra, thở một hơi: “Sao Cường Cường cứ cắn anh vậy, nhất định là lúc mới nhặt về, anh không cho nó ăn no nên nó ghi hận anh rồi.”Lúc mới nhặt mèo con về, nó không được bυ" sữa mẹ.
Trình Dao Dao mềm lòng, để nó thoải mái uống sữa rồi lại nôn.
Chỉ có bà Tạ và Tạ Chiêu khống chế sức ăn của nó, không mềm lòng lấy sữa dê của nó đi.Tạ Chiêu lạnh nhạt nói: “Vậy sao nó không cắn bà nội?”“Cũng đúng.” Trình Dao Dao nghĩ lại: “Nó thừa nhận anh là người có địa vị thấp nhất trong nhà, cho nên nó chỉ bắt nạt anh.”Tạ Chiêu: “…”Trình Dao Dao thử xích lại gần: “Anh có thời gian rảnh thì đi bắt ít cá cho nó, nó ăn đồ của anh, có lẽ không cắn anh nữa.”Tạ Chiêu nhìn người dựa vào gần như con mèo nhỏ, ngón tay nhỏ nhắn sắp chạm tới vạt áo, hắn lập tức quay người đi: “Còn gì muốn thu dọn nữa không?”“…” Trình Dao Dao tức giận xuống giường, đi dép lê hất Tạ Chiêu ra: “Đừng động vào đồ của em!”Tạ Chiêu ho nhẹ một tiếng, xoay chuyển đôi mắt.
Trình Dao Dao vội vàng nhét nội y vào chỗ thấp nhất trong cái vali, đây là đồ nhập khẩu mua ở cửa hàng hữu nghị Thượng Hải, một chồng mới tinh mặc đến giờ cũng chỉ còn mấy cái.Cái gì Trình Dao Dao cũng muốn mang: Điểm tâm, cốc bàn chải đánh răng, xà phòng thơm, kem dưỡng da, tinh dầu, còn mấy đôi giày nữa.
Quần áo mùa đông rất dày, chỉ riêng quần áo đã chiếm hơn nửa cái vali, làm sao đựng hết được mấy thứ này.Tạ Chiêu lấy ít đồ vật linh tinh trong vali của cô ra, để tấm thảm nhung dê vào: “Đồ vật linh tinh đến Tô Châu mua sau.
Em không ngủ quen chăn đệm ở ký túc xá, mang tấm thảm này đi.”Trình Dao Dao đang phân