--------------------------------------------
_ Hahahaha!!!
Chun cười mãi không dứt... mặc dù mưa đã tạnh được 5 phút rồi...
_ Sao cười mãi như đơ vậy anh iu!!!
Alan láu táu...
_ Kẻ thù đã buông giáp đầu hàng... không vui sao được...
_ Chẳng có gì đáng để vui cả...
Joe lắc đầu...
_ Này quân sư!!! Bé nói vậy là sao hử???
Chun ngừng cười... nghiêm mặt lại....
_ Đối thủ càng lúc càng tầm thuờng... anh không thấy nhàm chán hay sao???
_ Thôi xong chưa... em đi tán gái đây...
Mike hét lên...
_ Thôi chết!!! Em phải đến trường...
Adan với lấy túi đồ...
_ Oáp!!! Em vô nghiên cứu nốt đây...
Joe lấy tay che cái miệng ngáp ngủ...
_ ơ!!! Còn bữa tối... ai nấu???
Chun ngơ ngác...
_ Anh chứ ai???
Cả ba cùng lên tiếng...
Chỉ trong chốc lát.... Tất cả đều đi hết... chỉ còn mình Chun với làn gió vu vơ....
_ Bọn mày...
Chun nghiến răng kèn kẹt... và đập mạnh tay vào ghế...
_ Láo... láo thật!!! Ya...
------------------------------------------
_ Ya phập!!!
Chiếc phếu xinh xắn được cắm cái phụp vào miệng cậu bé con... mắt cậu ánh lên sự hoảng sợ... nhìn bà cô tay lăm lăm thìa cháo...
_ Bé ngoan... ăn đi...
Bà cô thẳng tay dốc cả bát bột vào chiếc phễu... thằng bé ho sặc sụa... nguy cơ dịch dã dày sắp theo cháo bò ra ngoài...
_ Ấy chết... như thế sao được...
Bà cô tay nâng cái phếu... tay đổ can nước đầy ắp vào phễu... rồi mau ng rút phễu ra... bóp chặt miệng thằng bé... và dán chặt nó bằng băng dính...
Xong xuôi ... bà phủi tay... chống hông...
_ Cứ từ từ mà tiêu hoá đi nhá...
_ Ưm... ưm!!!
Có tiếng ho he đâu đây!!! Việc nhà làm chuẩn lắm rồi cơ mà....
Bà cô nhăn mặt nhìn quanh... hóa ra tiếng kêu phát ra từ bà cụ lọm khọm đang nhai trầu trên giường...
_ Cụ oi!!!
Bà cô mau ng lại gần... cất giọng hiền từ...
_ Cụ sao thế... cháu vừa nghe cụ than đau lưng... chắc dạo này cụ mải mê nấu nướng bày bừa trên gác... thế