_ Chúng tôi đã có những giây phút thật sự hạnh phúc bên nhau... tôi đã tặng cho anh ấy một cái quần ... thêu hoa hồng thiệt to vào ngày sinh nhật thứ 17... và anh ấy đã rất thích..,..
Nó nhớ có lần thấy cái quần như thế trong thùng rác... và nó đã nghĩ là của bà chủ hoặc của một cô nương nào đó đến nhà Mike chơi rồi bỏ quên... ai dè.... Nó cố bụm miệng cười trước vẻ mặt tự mãn và đắc thắng của Tiny....
_ Có lẽ lúc đó... vì tôi phân tâm bởi một người đàn ông khác nên chúng tôi đã chia tay... nhưng thực sự... anh ấy vẫn là người tôi yêu... thực sự rất yêu....
Tiny tỏ ra đau khổ thực sự... nó cảm thấy hơi bối rối.... nhưng hành động tiếp theo của cô nàng lại làm cho nó có cảm giác không cần mất công thương hại cô nàng làm chi hết....
_ Cô sẽ giúp tôi đưa anh ấy về chứ....
Tiny toe toét nắm tay nó, gương mặt hớn hở như một đứa bé vừa bắt được quà... mắt long lanh nhìn nó đầy hy vọng....
_ Rất tiếc nhưng tôi không thể giúp cô được.....
_ Tại sao???
Vẻ thất vọng trên gương mặt Tiny lộ rõ...
_ Vì tôi cũng thik anh ấy.....
Nó đứng dậy ... cầm tách trà và đi thằng vào bếp.... mặc cho thái độ của Tiny có là gì đi nữa.... nó thấy hơi ngạc nhiên khi nói ra được một điều hay ho như vậy ... ít ra thì cô nàng cũng hok tuyệt vời như những gì nó tưởng ban đầu... ngoại hình luôn đánh lừa mọi cảm xúc mà.....
-------------------------------------------
Tiny và Joanne ra về sau đó nửa tiếng... Adan dĩ nhiên hok hề muốn cô nàng mèo xinh xắn của cậu phải out sớm như vậy... nhưng nó thì lại vô cùng vui mừng dù nó biết chắc hai người khách ấy còn viếng thăm căn nhà rất nhiều lần nữa.... Và bây h nó biết cậu út của nhà họ Ngô lại bị thêm một gánh nặng vô hình đè nặng... và nó đã thực sự tới khi Joe về nhà vào chiều hôm đó và hét thẳng vào mặt thằng bé... thật hiếm khi thấy Joe nổi nóng....
_ Em đã đưa rắn