Mỹ Thực Chinh Phục Toàn Vị Diện

Thần thức dung hợp


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời Nghiêu đang ở tại một vị diện nồng đậm linh khí, hắn tách hỏi thể xác để đuổi theo tia hơi thở quen thuộc kia nhưng bởi vì mới đến, Thời Nghiêu không quen thuộc với hang cùng ngõ hẻm ở vị diện này như hơi thở kia, nó chạy rất nhanh, Thời Nghiêu cũng đuổi sát theo sau. Bên này hắn hùng hổ đuổi theo hơi thở khác thường, bên kia Giang Tri đang ôm cơ thể hắn, nhíu chặt mày, phát hiện lớn chuyện rồi.

Trước mắt Giang Tri có hai lựa chọn: Hoặc là trực tiếp khởi động dụng cụ phát xạ xuyên thời không, mang Thời Nghiêu đang bất tỉnh về nhà; hoặc là trước hết mang Thời Nghiêu rời núi đi tìm nơi nào gần đó để nghỉ ngơi.

Nghĩ đến đây là vị diện cao cấp Tiên Ma, Giang Tri nảy lên một ý nghĩ, chẳng lẽ Thời Nghiêu bị tiên pháp hay yêu pháp gì đó hút mất hồn? Hắn đang yên đang lành đột nhiên ngã xuống thật sự rất khó hiểu.


"A Mao, cưng đi trước dò đường nhé." Giang Tri không dám tuỳ tiện rời đi, lỡ như đúng như anh nghĩ, bọn họ mà trở về tiểu tinh cầu rồi thì hồn Thời Nghiêu nhập lại xác kiểu gì.

Anh ngày thường gánh củi gánh nước đã quen, bèn đặt người đàn ông cao 1m88 dựa lên lưng, vững vàng cõng đi. Bởi vì lúc trước Thời Nghiêu gấp khúc đường đi, không bao lâu Giang Tri đã rời khỏi ngọn núi, anh chỉ cần nửa canh giờ để đi hết đoạn đường cần đến 3 ngày. Giang Tri không phát hiện quang cảnh xung quanh thay đổi đột ngột, A Mao bị anh phái đi trước dò đường bỗng nhiên chạy về, giơ móng vỗ nhẹ cẳng chân Giang Tri, hình như muốn nói anh đổi tuyến đường.

"Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?" Giang Tri một bên nghi ngờ, một bên chuẩn bị đi theo đường vòng A Mao chỉ.

A Mao không nói được nên không có cách trả lời, vừa lúc này Giang Tri nghe được có tiếng nói càng ngày càng gần.


"... Trong núi này cái gì cũng không có, không biết phải tìm đến khi nào đây! Đại hội Linh Trù toàn thiên hạ cận kề rồi, không có mấy vị linh dược kia làm sao trổ hết tài năng được đây?" Một thiếu niên lo lắng nói.

Bên cạnh hắn hình như còn mấy người, trong đó có một cô gái lớn tuổi hơn hắn nói: "Tin tức tiểu sư thúc báo không sai, chúng ta đi chuyến này để tầm bảo thì những người khác cũng có thể nhận được tin như vậy."

Giang Tri tưởng đâu vô tình nghe lén được, thật ra là do bọn họ nói lớn tiếng, anh và A Mao cũng không kịp rời đi đã bị những người đó phát hiện. Bởi vì cõng Thời Nghiêu, Giang Tri đi không được nhanh, những người đi đến hoặc cưỡi linh mã hoặc ngự kiếm phi hành, dễ như trở bàn tay đã có thể đuổi kịp Giang Tri.

"Ngũ Sắc Thảo!" Thiếu niên mặc cẩm sang ngọc bào cưỡi linh mã trắng tuyết kinh ngạc kêu lên.


Giang Tri sửng sốt, phát hiện bọn họ đều nhìn bó hoa ngũ sắc Thời Nghiêu vừa hái tặng hắn đang treo tòng teng bên eo. Xem phản ứng của những người này, đây lại là linh thảo trân quý sao?

Thiếu niên vui mừng, thiếu nữ áo đỏ bên cạnh lại bình tĩnh thấp giọng nói: "Hắn có linh thú bảo hộ, Tề Kỳ đừng xúc động." Thiếu niên tên Tề Kỳ thay đổi sắc mặt, lúc này hắn mới nhìn đến chủ nhân Ngũ Sắc Thảo, quần áo người nọ kỳ quái, đã vậy còn cõng một nam nhân khác, hình như đang hôn mê, tình hình như vậy, ngoại trừ linh thú trước mặt kia thoạt nhìn có sức chiến đấu khá mạnh, bên mình rõ ràng có ưu thế hơn.

Tề Kỳ ra vẻ hiền lành cười hỏi: "Không biết công tử có nguyện ý bán Ngũ Sắc Thảo? Công tử muốn linh đan, linh thạch, pháp bảo hay vàng bạc, cứ ra giá."

Giang Tri căng thẳng trong lòng, đối phương thoạt nhìn ra vẻ thương lượng, còn chủ động cho anh tự ra điều kiện, nhưng hai người cưỡi linh mã hai bên đều là cao thủ ngự kiếm, số người bên kia cũng chín, mười người. Anh không muốn đối chọi với đối phương, một tay đỡ Thời Nghiêu, tay phải cầm Ngũ Sắc Thảo, nói: "Ta muốn một trăm viên linh thạch trung giai." Ở vị diện Tiên Ma, thứ không đáng giá nhất chính là vàng bạc, mà Giang Tri thấy đối phương nhất định phải có được đồ trên tay mình. May mắn lúc trước trên phòng livestream có ngôi sao nhỏ đến từ vị diện này, nhờ vậy Giang Tri cũng biết chút ít đơn vị tiền tệ ở đây.
Tề Kỳ nói thuộc hạ đi qua lấy Ngũ Sắc Thảo, Giang Tri trao đổi đồ vật với người ngự kiếm, Tề Kỳ và thiếu nữ áo đỏ cầm Ngũ Sắc Thảo, cẩn thận quan sát từng li từng tí, hai người nhìn nhau, đây đúng là Ngũ Sắc Thảo trân quý!

"Công tử mới từ trong núi ra, không biết có còn tìm được Linh Sâm hay linh thảo nào khác không?" Giang Tri cầm đồ đi được một đoạn lại nghe người đằng sau lên tiếng gọi lại.

Giang Tri dừng bước, không xoay người trả lời: "Không có, chỉ có cái này."

Đám người Tề Kỳ hiển nhiên không tin. Hắn ném tới chỗ Giang Tri một túi gấm căng phồng, sau đó A Mao nhanh chóng nhảy lên, giơ vuốt chụp lấy túi gấm, ngay sau đó gầm lớn một tiếng, ép doạ hai con linh mã lùi lại hai bước.

"Rống!" A Mao ngửi được mùi sắp khai chiến, bày ra tư thế chiến đấu.

Tề Kỳ quả nhiên không tin, ở vị diện này lấy kẻ thắng làm vua làm tôn chỉ, tuy người này hái được linh thảo nhưng nếu không có bản lĩnh bảo vệ linh thảo, bị người đoạt đi cũng là đáng đời. Hắn ra hiệu bằng mắt, thuộc hạ đều đạp kiếm bay hướng đến Giang Tri.
Tê! Giang Tri nhịn không được âm thầm mắng chửi người, thuộc hạ bay qua vây quanh hắn lập trận pháp, khu vực xung quanh Giang Tri tức khắc phát ra một luồng ánh sáng xanh. Thân hình A Mao vừa lớn vừa mạnh mẽ, trước khi trận pháp thành hình đã thoát ra, nhào lên trực tiếp đánh hạ mấy người ngự kiếm gần nhất.

Giang Tri tức giận, lợi dụng hỗn loạn thoát khỏi trận pháp, đặt Thời Nghiêu nằm ngửa trên mặt đất, anh tuy không rõ lắm thực lực của đối phương nhưng trước mắt nếu không ra tay ứng chiến thì cầm chắc sẽ bị đè trên đất mà tẩn. Anh xoay người phóng ra một con rồng lửa đánh tới một người cầm kiến, hắn không kịp phòng bị bị đốt la hét um sùm.

Giang Tri đánh ra một bức tường băng bao quanh Thời Nghiêu, chạy tới mang A Mao về, lúc này cũng không quản được quá nhiều, anh nghĩ thầm không bằng khởi động dụng cụ phát xạ trực tiếp mang Thời nghiêu đang hôn mê cùng A Mao máu chiến trở về, nếu sau này Thời Nghiêu vẫn mãi không tỉnh lại, quay lại lần nữa cũng không muộn.
Anh một bên phóng lớn dụng cụ phát xạ, một bên kêu A Mao: "A Mao, đừng đánh nữa, chúng ta quay về."

Vốn tưởng mấy người này chỉ là gặp may mới hái được linh thảo, linh thú này thoạt nhìn cũng không quá lớn, Tề Kỳ vốn không để người vào mắt, nhưng nhìn thấy Giang Tri tự do triệu hoán băng hoả chi lực, còn đả thương nhiều người của hắn, tiểu thiếu gia vốn được sủng ái yêu căng từ nhỏ làm sao nuốt trôi cơn giận này, bèn lấy ra pháp bảo, ném tới Giang Tri.

Con cháu đại môn phái thế gia có thuộc hạ thuật pháp cao cường đi theo, bản thân cũng đem theo các loại pháp khí, phù chú. Pháp khí này của Tề Kỳ là một viên đá tròn giống kim loại, bay đến giữa không trung thì nứt ra thành phi tiêu ánh vàng "vèo vèo" lấy tốc độ sao băng bắn đến chỗ Giang Tri.

Giang Tri lập tức nghiêng người xoay tròn lăn trên mặt đất, khó khăn tránh thoát phi tiêu. Anh phóng băng ác ma về mặt đất phía trước, phi tiêu lao xuống từ trên cao nhanh chóng bị hàn băng đông cứng lại, răng rắc rơi xuống mặt đất. Pháp khí sở dĩ lợi hại là bởi vì chúng nó sẽ theo sát mục tiêu không bỏ, Giang Tri nhanh chóng đứng lên nhưng phi tiêu mang kim quang vẫn đang không ngừng phân thành những kim châm nhỏ phóng đến Giang Tri.
Giang Tri trốn hơi chậm, quần dài bị đâm rách một lỗ nhỏ, cánh tay cũng bị kim quang làm bỏng, nữ tử áo đỏ đứng một bên vẫn không động thủ, nàng không biết thực lực đám người Giang Tri, liền âm thầm đứng ngoài quan sát, lúc này thấy Giang Tri chật vật tránh né, phát hiện ngoài băng hoả chi lực anh cũng không sức mạnh nào khác.

Nàng tinh mắt phát hiện Giang Tri duỗi tay vuốt đồ treo trước ngực, trong lòng cả kinh, đây không phải muốn tế pháp khí chứ? Nàng ta độc ác nghĩ, dù sao hiện tại cũng đánh nhau rồi, bèn làm khẩu quyết, rót linh lực rồi phóng ra gai linh khí đâm đến lòng bàn tay Giang Tri. Linh khí màu xanh lam hoá thành lưỡi dao sắc bén, theo cử động của Giang Tri, đánh vào dụng cụ phản xạ xuyên thời không phiên bản phóng to. Dụng cụ phát xạ phát ra tiếng tia điện "xẹt xẹt" không có vỡ vụn mà nháy mắt thu nhỏ. Giang Tri cảm thấy dự cảm không lành – hình như nó tạm thời đình công rồi.
Giang Tri: "!!!" Anh vừa gấp vừa tức, còn có chút bi thương, duỗi tay bóp chặt lưỡi dao linh khí sắc bén kia, thế mà bị anh bóp nát vụn; ngay chính Giang Tri cũng ngỡ ngàng.

Nữ tử áo đỏ khiếp sợ kinh hồn, bỗng nhiên bị một luồng lực lượng khác đánh úp, nén không khí trước mặt, ép nàng không thể không bay khỏi linh mã, lui về sao mấy bước.

Giang Tri sau khi kinh ngạc, nhìn thấy có hai tu sĩ không biết xuất hiện từ khi nào, một người mặc bạch sam (áo trắng), một người mặc lam sam (áo xanh), bọn họ chặn đứng xích chuỳ, thủ thế phóng xuất linh khí, đẩy lui đám thuộc hạ cầm kiếm. Bọn họ thiết lập trận pháp ngăn cách hoàn toàn đám người Tề Kỳ.[EDIT] MỸ THỰC CHINH PHỤC TOÀN VỊ DIỆN - Nghênh Quân - Chương 37: Thần thức dung hợp
Xích 

"Huynh không sao chứ?" Nam tử mặc bạch sam nhìn Giang Tri.

"Còn ổn, cảm ơn các người." Giang Tri không tiện kiểm tra dụng cụ phát xạ, đứng thẳng lên nói lời cảm tạ với hai người.

Nam tử mặc bạch sam thấy Thời Nghiêu nằm trên mặt đất, nói với Giang Tri: "Bạn huynh
thoạt nhìn cần yêu cầu tĩnh dưỡng, nếu không chê, chúng ta có thể đi với huynh một đoạn."

Giang Tri hiện không thể phóng to dụng cụ phản xạ, hai người này lại ra tay cứu anh, nhìn tướng mạo khí chất cũng là người tốt, trước mắt không có pháp lực tiên thuật, tay xách nách mang một người một mèo, rất dễ bị người khác nhắm vào.

"Đa tạ hai vị!" Giang Tri vui vẻ đồng ý.

Nam tử áo trắng tên Bùi Trạch Chuỷ, người áo xanh là Quan Phùng, hai người có thể cưỡi gió di chuyển, nhưng vì Giang Tri không thể, nên hai người chỉ có thể từ từ mà đi. Trong lúc nói chuyện Giang Tri thế mới biết thì ra Quan Phùng và Bùi Trạch Chuỷ cũng là đến tìm linh chi linh thảo.
"Ngũ Sắc Thảo này rất quý hiếm khó tìm, huynh để lộ ra ngoài như vậy sẽ bị người khác theo dõi." Quan Phùng vừa mới thuận tay cướp lại Ngũ Sắc Thảo, giờ đưa trả cho Giang Tri, mắt nhìn đời của hắn rất bén, đoán được có thể Giang Tri là người từ xa đến.

Trang phục của Giang Tri khác hoàn toàn bọn họ, anh cũng không ngại bị lộ thân phận xuyên qua vị diện của mình, chỉ lo lắng nói: "Hai vị tu sĩ xuất sắc hơn người, chúng tôi mới đến, đang trên đường xuống núi sau khi hái linh thảo, không hiểu sao bạn tôi bỗng nhiên té xỉu, cũng không biết sao lại thành như vậy ..."

Bùi Trạch Chuỷ nói: "Đợi chúng ta lên núi, Quang Phùng sẽ xem giúp huynh, cậu ấy biết một ít y thuật. Huynh đừng vội, ta thấy hắn không bị ngoại thương, hẳn là không có vấn đề gì lớn đâu."

Lúc này Giang Tri mới thoáng yên lòng.
Quang Phùng không biết từ đâu triệu hoán một con chim ưng thật lớn, vừa đủ cho hai người Giang Tri ngồi lên, A Mao cũng ngoan ngoãn biến về thành quả bóng lông cam nhỏ, cũng ngồi trên chim ưng, chim ưng sải rộng cánh xông thẳng lên bầu trời rộng lớn, Giang Tri vội vàng nắm chặt lông chim mới không bị té ngã. Quan Phùng và Bùi Trạch Chuỷ cưỡi gió bay lên, bé chim ưng nghịch ngợm này bị Bùi Trạch Chuỷ la một tiếng mới ngoan ngoãn bay lại đàng hoàng.

Giang Tri "vèo vèo" xuyên qua biển mây trắng xoá trên không trung, khi bay xuống, phía dưới đều là non xanh nước biếc trùng điệp không dứt, anh thấy ẩn hiện trên đỉnh dãy núi phía trước có hai ba căn nhà gỗ và một thạch ốc, xem ra là chỗ ở của hai vị tu sĩ này. Bùi Trạch Chuỷ và Quan Phùng tiếp đất trước, theo sát sau đó là Giang Tri ngồi chim ưng.
Cả người anh bị gió thổi cứng đờ, vẫn luôn giữ chặt Thời Nghiêu, lúc này còn chưa hoàn hồn liền nghe thấy tiếng một thiếu niên thanh thuý kêu: "Đại sư phụ, tiểu sư phụ!" Một thiếu niên mặc thanh y chạy đến, đi sau cậu ấy là một thiếu niên cao hơn cậu một chút, cũng gọi sư phụ.

"A Cẩn, A Ngôn, đi chuẩn bị thức ăn, trong nhà có khách." Bùi Trạch Chuỷ đưa Linh Sâm hái được cho Bùi Ngôn, lúc này mới dẫn Giang Tri vào nhà, đặt người nằm xuống.

Quan Phùng đóng cửa lại, đến gần giường gỗ, Ginag Tri nhường chỗ cho hắn, nhìn Thời Nghiêu nằm trên giường đã hôn mê cả ngày, lại nhìn Quan Phùng: "Anh ấy đã ngất xỉu cả ngày nay."

Quan Phùng nhìn nam nhân cao lớn nằm bất động trên giường, cho dù ngất xỉu vẫn có thể cảm giác được khí phách cường đại như có như không. Hắn hỏi Giang Tri: "Các huynh có gặp phải chuyện kỳ quái gì không?"
"Để tôi nhìn xem." Quan Phùng nói, giơ tay kiểm tra hơi thở, mạch cổ của Thời Nghiêu, cuối cùng vẻ mặt quái dị điều động linh khí thăm dò cơ thể Thời Nghiêu, thế nhưng không thể thâm nhập tìm hiểu. Giang Tri khẩn trương không dám phát ra tiếng.

Quan Phùng cảm thấy kỳ lạ, tiến hành dò xét lần nữa, mới từ từ nói: "Vị công tử này là trạng thái thần hồn ly thể ... Hơn nữa vừa rồi ta thử cả hai lần cũng không thâm nhập tìm hiểu được. Thể xác hắn hoàn chỉnh, trong cơ thể hoàn toàn không hề có dấu vết bị thương nào, ta cả gan đoán rằng vị công tử này là chủ động ly hồn."

Giang Tri: "?"

Hai người cũng không biết nên an ủi Giang Tri như thế nào, trong lòng họ đều hiểu rõ, bạn của Giang Tri tuyệt đối không phải người bình thường, mà hắn lại giấu Giang Tri không ít chuyện, lần này chủ động ly hồn, chỉ sợ là sự cố đột ngột.
"Ách, đa tạ hai vị." Hai người đi ra ngoài trước, Giang Tri yên lặng ngồi trên ghế tròn gần mép giường tiêu hoá chân tướng, u oán liếc nhìn cái người đang bất động nằm trên giường, vẫn như cũ không nhúc nhích.

Thôi kệ đi, coi như vừa rồi mới cõng bó củi 150 cân (khoảng 75kg) trèo đèo lội suối đi.

*****

Thời Nghiêu "chủ động ly hồn" đang chơi rượt đuổi cả vạn dặm, vị diện này rộng vô cùng vô tận, sau khi thăm dò một lúc, rất nhanh hắn đã chặn được hơi thở chạy trốn kia. Thời Nghiêu dùng tơ vàng trói cứng sinh vật bí ẩn vô hình vô sắc, chậm rãi kéo về phía mình.

Hắn lạnh nhạt nhìn chằm chằm nó: "Còn muốn chạy?"

Càng tới gần Thời Nghiêu càng cảm thấy quen thuộc, hắn chậm rãi đi qua: "... Vì sao lại muốn chạy trốn."

Thời Nghiêu vươn tay chạm vào sinh vật vô hình đang tức giận, trong nháy mắt bỗng nhiên sinh ra một cảm giác kỳ dị, hắn cử động tay muốn cắn nuốt nó, lại kinh ngạc phát hiện nó thế mà bị hắn hút vào không gian tinh thần. Thời Nghiêu đứng hình 2 giây, rốt cuộc nhận ra, không thể không thừa nhận, nó có lẽ là thần thức hắn đã phân ra nhưng quên thu hồi từ trăm triệu năm trước, dù sao lúc đó, trước khi ngủ say hắn có tách xuất ra vài tia thần thức.
Hắn trầm mặc: Khó trách trí nhớ không được tốt, quên đi một ít ký ức trước khi ngủ say – thì ra không phải choáng váng do ngủ quá lâu. Mà người ở cục quản lý vị diện luôn khe khẽ thảo luận

"Thượng thần đổi tính", khả năng cao là liên quan đến tia thần thức bị lãng quên này.

Trong lúc Thời Nghiêu dung hợp thần thức lúc này chỉ còn bé tí tẹo, những ký ức đứt đoạn chợt lóe lên trong đầu hắn. Trước khi ngủ say, hắn ngao du khắp các vị diện gặp qua không ít Thần Ma đại chiến, chiến tranh tinh tế, cũng tận mắt chứng kiến không ít vị diện bị hư hại, tinh cầu vỡ vụn, những viên đá vụn nứt ra đó trôi nổi giữa vũ trụ bao la, những hạt nhỏ này sau đó chậm rãi kết hợp lại thành tinh cầu mới.

Có tử có sinh, tuần hoàn lặp lại, Thời Nghiêu đã từng nhìn thấy rất nhiều "hành tinh đá" không tồn tại sự sống, những nơi đó luôn thanh tịnh nhất. Nhưng "phái cấp tiến" của những vị diện khác dã tâm bừng bừng, muốn mở rộng lãnh địa tinh vực, không ngừng chiếm đóng các "hành tinh đá." Lúc đầu Thời Nghiêu còn dung túng bọn họ, sau thấy bọn họ đánh nhau túi bụi, hắn mệt mỏi nhức đầu liền phất tay phá huỷ vài "hành tinh đá", cũng thiết lập lá chắn ở các vị diện, hạn chế phạm vi hoạt động của họ.
Tinh cầu không có sự sống chỉ là tảng đá lớn không có giá trị. Thời Nghiêu lại bắt đầu sự nghiệp nay đây mai đó, trải qua không biết bao nhiêu năm, hắn dừng chân tại một tiểu tinh cầu, nơi đó cái gì cũng không có, mênh mông tất cả chỉ là biển nước. Thời Nghiêu nhàm chán đắm mình giữa đại dương mênh mông, chìm chìm nổi nổi một lúc lâu, hắn phát hiện thế mà có một bé tròn linh khí ngưng tụ cũng đi theo hắn chìm nổi, giống như muốn cùng chơi đùa với hắn. Trẻ nhỏ luôn thích bắt chước. Bởi vì quá chán hơn con gián, lại cũng chẳng có ảnh hưởng gì mình, Thời Nghiêu dứt khoát cho nó bắt chước theo mình.

"Tê." Thời Nghiêu hấp thu xong thần thức chạy trốn, lắc lắc đầu, cưỡng chế tạm dừng truyền tải ký ức. Đợi trở về rồi từ từ xem sau, bây giờ nếu còn không quay về thân thể, có thể Giang Tri sẽ tức giận.
*****

Phù Quang tiên nhân đang nhắm mắt ngưng thần bỗng nhiên mở mắt, ông ít khi cảm thấy tâm thần không yên, đừng nói là ông, tiên giả bốn phương, yêu ma tám hướng trong khoảnh khắc đó đều hốt hoảng một phen. Ông lắc đầu, có lẽ có một tôn giả giáng thế.

Phù Quang tiên nhân cười gọi Hạc Đồng tới: "Gần đây hạ giới có đại sự gì không?"

Hạc Đồng trả lời: "Hồi tiên nhân, hạ giới 50 năm cử hành một lần Linh Trù đại hội toàn thiên hạ, ít ngày nữa sẽ bắt đầu rồi."

Phù Quang tiên nhân nghĩ đến Streamer mỹ thực xem qua Huyền Quang Kính, không khỏi thở dài, nơi này của bọn họ tu tập linh trù, thường dùng linh dược, ai cũng có sở trường riêng, được người người săn đón. Nếu không có cách nào được tận mắt chứng kiến Streamer trổ tài ở vị diện này, vậy chỉ có thể đi xem Linh Trù đại hội dưới hạ giới tạm thôi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện