Trạm kiểm soát cổng vào tường thành nhằm mục đích ngăn cản động vật biến bị, mà nhóm người bảo vệ ở đây còn có hỗ trợ nhóm tiểu đội ra ngoài đi săn.
Khâu Ngọc đi lên trước, hình như có quen với mấy người canh cổng nên chỉ chào hỏi một tí là đã vào được.
Khi Giang Tri đi vào còn lén sờ mặt tường, phát hiện vật liệu làm bức tường này rất cứng, nhưng nhìn lại không khác gì lắm với gạch xây thông thường, hẳn là dùng nguyên liệu xây dựng kiểu mới của bọn họ.
Đi qua tường cao, tiến vào trấn nhỏ, Giang Tri kinh ngạc phát hiện ra bên trong không có chút màu xanh, so với cảnh vật bên ngoài quả thực là hai thế giới hoàn toàn bất đồng.
Hơn nữa đa số người đều có dị năng, dị năng giả hệ kim hệ thổ chịu trách nhiệm kiểm tra gia cố bức tường bao, dị năng giả hệ thuỷ thì dẫn nước vào hào bảo vệ thành, có vẻ như họ đang tách được ít hạt giống và vỏ cây.
Mỗi tấc đất dưới chân bọn họ đều được lát bằng đá hoa cương rắn chắc kiên cố, hoàn toàn không để lại một chút xíu xiu môi trường cho thực vật sinh trưởng.
"Trước kia tôi chưa từng nhìn thấy hai anh, hẳn là các anh ở thành bắc nhỉ." Khâu Ngọc tiếp tục thăm dò, ngoại hình hai người xuất sắc như vậy, cô mà đã gặp tuyệt đối sẽ không thể không nhận ra.
"Kỳ thật chúng tôi không phải người của thế giới này.
À, cô đừng sợ nhé." Giang Tri thấp giọng nói, thấy thần sắc Khâu Ngọc hoảng sợ kèm không dám tin, lập tức trấn an cô.
Khâu Ngọc thất thố lại ngượng ngùng, nghĩ thầm tại sao Giang Tri lại đùa giỡn kiểu đó.
Thời Nghiêu nhìn thấu hết thảy, lén nhéo nhéo Giang Tri, Giang Tri đôi khi cũng "xấu" lắm.
Nhà cửa ở đây đều dùng vật liệu xây dựng mới, kín như bưng, mỗi căn đều có hệ thống thông gió bài khí riêng.
Động vật biến dị không chỉ có chạy trên mặt đất, mà còn có loại bay trên bầu trời, tất cả nhà trong thị trấn đều có thiết kế tương tự để phòng hộ.
Sau khi Khâu Ngọc dẫn bọn họ vào thành, thỏ khổng lồ được bốc xếp chuyển lên xe, bọn họ đi bộ một lúc lâu mới đến điểm dừng chân.
Giang Tri lúc này mới phát hiện, nơi nhóm người Khâu Ngọc ở là một căn nhà trệt nhỏ, những biện pháp phòng hộ an toàn đều không so được với những căn nhà khác.
Khu nhà này đông người qua lại, khi nhóm bọn họ đi qua có mấy người thò đầu ra tò mò nhìn ngó.
Bốn người Khâu Ngọc khiêng thỏ khổng lồ xuống xe vào trong sân, Giang Tri thấy trong căn nhà nhỏ phát ra hai tiếng "leng keng" giống như có cái gì đó rơi xuống mặt đất, sau đó liền thấy một bé trai khoảng 8 tuổi chạy vọt ra như viên đạn nhào về phía bọn họ.
Giang Tri thấy được rõ ràng, cậu chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ, còn lại nguyên cả người đều bọc kim loại, trông có chút giống áo giáp.
"Chị!" Khâu Dương vui mừng kêu lên nhưng thấy hai người xa lạ lại có chút thẹn thùng.
Vì thế cưỡng ép cơ thể dừng lại, dưới chân mang giáp kim loại nên bén ra ngọn lửa xanh lam, bay lên không trung.
Khâu Ngọc nhấc mặt: "Lần này sửa còn ra hình ra dạng đấy."
Khâu Dương ngượng ngùng lại kiêu ngạo, cười hắc hắc.
Chung Kiêu dẹp đường: "Tiểu Dương tốn không ít thời gian chỉnh sửa quy trình lắp ráp đã là không đơn giản rồi."
"Lại đây, chào anh đi.
Vừa rồi nhờ các anh ấy giúp đỡ bọn chị không ít đâu." Khâu Ngọc kéo Khâu Dương lại giới thiệu với hai người Giang Tri và Thời Nghiêu, "Đây là em trai tôi, Khâu Dương."
Khâu Dương thấy con thỏ khổng lồ, lại nhìn quần áo nhăn nhúm của chị gái và anh Hữu Quang, biết vừa rồi nhất định là một trận ác chiến, cậu ngoan ngoãn nghiêm túc chào hỏi với Giang Tri và Thời Nghiêu: "Chào hai anh ạ, cảm ơn hai anh đã giúp đỡ chị em."
"Không có gì đâu, Tiểu Dương." Giang Tri cười đáp.
"Chúng ta xử lý con thỏ này đi.
Giang Tri, Thời Nghiêu, trước tiên các anh vào nhà ngồi đợi một lát nhé." Khâu Ngọc ý bảo Tiểu Dương đưa hai người vào trong ngồi.
Khâu Dương dẫn hai người vào nhà, áo giáp cũng chưa cởi ra đã nhanh nhẹn đi rót nước mời bọn họ.
Cậu bé ngoan ngoãn, Giang Tri hỏi một câu cậu trả lời một câu, qua vài ba lần đã nắm được kha khá tình huống nơi này.
Trách không được trong thị trấn không có bất kỳ thực vật nào, bởi vì chỉ cần thực vật biến dị cắm được cái rễ, toàn bộ nơi này liền đi tong.
Thảm thực vật che trời lấp đất trải dài khắp núi đồi mà Giang Tri thấy trước đó, nguyên nhân biến dị thật ra vẫn là bắt đầu từ con người.
Vị diện khoa học kỹ thuật phát triển đến một trình độ nhất định ít nhiều phải hy sinh một cái gì đó, có vị diện sẽ cực kỳ thiếu thốn cây xanh, đây cũng là nguyên nhân lúc đầu khi Giang Tri mới livestream có không ít người vô cùng kinh hãi ngạc nhiên trước quang cảnh non xanh nước biếc chỗ anh.
Các nhà khoa học tự chủ trương nghiên cứu cải tạo thực vật hòng một lần nữa phủ xanh tinh cầu - lần này thật sự đã thành công phủ xanh toàn bộ thế giới...!Điều đáng sợ chính là, phòng thí nghiệm không quản lý kỹ để không ít động vật thực nghiệm thoát ra ngoài, lúc này thế giới thật sự đại loạn.
Giang Tri nghĩ thầm: Vậy muỗi ruồi bọ siêu to khổng lồ cũng phải bay đầy trời rồi mới đúng chứ.
Thời Nghiêu giống như nhìn ra được nghi hoặc của anh, giải thích: "Bọn họ đã phát triển đến giai đoạn này tự nhiên sẽ có biện pháp đối phó." Chẳng qua đa số khu vực tiến hành thử nghiệm trồng trọt lúc trước, thực vật đã hoàn toàn cắm rễ thật sâu xuống tận lòng đất, không cách nào diệt trừ được.
Giang Tri lập tức bừng tỉnh, những động vật biến dị đó đại khái chính là đồ ăn dự trữ nuôi thả trên "đại thảo nguyên." Đây cũng lý giải tại sao gia vị ở đây lại khan hiếm đến như vậy – đa số thực vật biến dị đều là giống dây leo cộng sinh, tùng, bách, trúc này kia; những rau xanh thường có trước kia giờ đều rất hạn chế.
Tiểu Dương nhìn hai người nói chuyện trong chốc lát, lại lần nữa chuyển mắt lên người anh, cậu hơi ngại ngừng, do dự hỏi: "Anh Tri Tri, hai anh là người ngoài hành tinh sao?"
Giang Tri bị doạ hoảng hồn, Thời Nghiêu đưa tay ra sau vỗ nhẹ lưng anh.
"Tiểu Dương, sao em lại nghĩ như vậy?" Giang Tri cười cười, bọn họ chẳng lẽ không phải là người ngoài hành tinh sao.
Tiểu Dương thấp giọng cười một chút mới nói: "Anh Tri Tri lớn lên đẹp như vậy, anh Thời Nghiêu thoạt nhìn lại rất lợi hại, trước đây em chưa từng nhìn thấy hai anh bao giờ." Quần áo bọn họ mặc kỳ thật cũng không giống nhau, vừa rồi Giang Tri lại lỡ lời lộ ra việc bản thân không hề biết gì về tình huống nơi này.
Giang Tri chỉ có thể cảm thán cậu bé lanh thật.
"Ngoan, đừng doạ mấy anh chị của em." Giang Tri dặn dò cậu, vừa lúc này Khâu Ngọc bên ngoài kêu một tiếng Tiểu Dương, bảo cậu đem đồ cạo lông ra.
Giang Tri đi theo cậu ra ngoài, phát hiện hình dạng đồ cạo lông kia khá kỳ lạ, sau khi Khâu Dương điều chỉnh một phen thế mà tự động xoẹt qua xoẹt lại cạo sạch lông thỏ.
Tuy rằng tiếng có hơi lớn nhưng chỉ vài nhát đã nhanh chóng cạo lông đám thỏ sạch sẽ trơn láng, lộ ra phần thịt trắng muốt.
"Thật lợi hại." Giang Tri nhẹ nhàng cảm thán, bị Quan Quan nghe được, Quan Quan cười nói: "Không phải đâu, đó là phát minh nhỏ do Tiểu Dương của chúng tôi chế tạo đấy."
Khâu Dương nghe xong lời tán thưởng của Giang Tri, đã vui vẻ cúi đầu cười trộm, lại bị Quan Quan tung hô một phen, ngại ngùng đứng tránh ra sau Cố Hữu Quang.
"Nhiều thỏ vậy ăn không hết thì sẽ đông lạnh sao?" Giang Tri thấy họ bận việc, nhịn không được cũng ngồi xổm xuống phụ một tay.
Khâu Ngọc trả lời: "Chỉ có thể đông lạnh thôi, hương vị sau đó có giảm chút cũng được.
Tiểu Dương, em lấy tương ớt còn lại ra đây." Không có quá nhiều muối, ớt cay tẩm ướp, nếu chỉ để vậy hong gió khô thì cũng hư rất nhanh.
Giang Tri nghe xong, giật mình nói: "Ở đây tôi có hương liệu, ớt cay cùng muối, mọi người có thể lấy dùng để ướp thịt đó."
Bốn người khác đều sửng sốt.
Bọn họ còn chưa lấy lại tinh thần, Giang Tri đã