Thời Nghiêu không biết Giang Tri chìm vào giấc ngủ mơ thấy những gì, bất đắc dĩ nhìn anh duỗi duỗi chân, qua không lâu, Giang Tri lại bỗng nhiên duỗi tay ôm chặt hắn, gắt gao siết chặt hắn không bỏ.
Tuy rằng hắn có thể lập tức tiến vào giấc mơ của Giang Tri nhưng Thời Nghiêu không muốn tự tiện xông vào giấc mơ khi chưa nhận được sự cho phép của anh.
Nếu như lúc trước, hắn mới không suy xét nhiều như vậy, nhưng sau khi gặp gỡ Giang Tri, Thời Nghiêu phát hiện bản thân đã thay đổi rất nhiều lúc nào không hay.
Bình minh, Giang Tri tỉnh dậy sau một đêm mơ mộng.
Bởi vì hôm quá anh đã hứa làm bữa tiệc heo lên mâm cho Khâu Dương, nên cho dù hôm qua ngủ không bao nhiêu, hôm nay vẫn phải lo dậy chuẩn bị từ sớm.
Thời Nghiêu hoàn toàn không ngủ, nên Giang Tri vừa tỉnh, hắn cũng nhanh chóng rời giường.
"Anh giúp em nhé?" Thời Nghiêu biết anh dậy sớm nhất định là vì muốn nấu ăn.
"Được nha! Hôm nay có chút vội, có thể lát nữa em phải nhờ anh dùng thuật thanh tịnh rửa nồi đấy." Giang Tri từ khi biết thân phận thượng thần của hắn, cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Thời Nghiêu là vị thần lợi hại như vậy, thần lực dùng hoài không cạn, đương nhiên cần được trưng dụng rồi.
Trong sân, Giang Tri lấy thịt heo rừng ngày đó Khâu Ngọc săn về ra, cảm thán: "Tiệc heo lên mâm này phải là có nhiều người chút mới có không khí, mới náo nhiệt."
Thời Nghiêu yên lặng giơ bảng chê, nghĩ tới cảnh những người khác tới cọ ăn.
Dù Giang Tri không mệt nhưng hắn đau lòng a.
"Thịt heo xào chua ngọt, thịt luộc sốt tỏi, giò heo hầm đậu nành, sườn hấp, thịt kho tàu,..." Vừa nghe Giang Tri báo một hơi 8 món mặn 1 món canh, trong lòng Thời Nghiêu vừa căng thẳng, vừa chờ mong, lại vừa lo lắng, làm nhiều đồ ăn như vậy sẽ rất mệt đó.
Giang Tri mới không lo lắng ba chuyện nhỏ nhặt đó, anh dạt dào hứng khởi, bắt đầu rửa sạch sẽ từng khối thịt heo.
Tuy rằng heo rừng khổng lồ thoạt nhìn có vẻ da dày thịt béo, nhưng trong quá trình sơ chế, Giang Tri phát hiện chất thịt của heo rừng này rất tốt, cơ bản không kém cạnh bất kỳ loại lợn cỏ nào.
"Thời Nghiêu, giờ còn sớm, anh có thể thiết lập cái lá chắn, đỡ cho ảnh hưởng giấc ngủ của mọi người được không?"
"Được." Có tấm lá chắn, bọn Khâu Ngọc vẫn có thể yên bình mà ngủ, hoàn toàn không nghe thấy tiếng động bên chỗ Giang Tri.
Đồng thời anh lấy ra bộ dao Thời Nghiêu tặng, bộ dao này rất tốt.
Thời Nghiêu thấy anh dùng dao, đi tới nói: "Ấn chỗ này đuôi dao sẽ thành bản nâng cấp."
Giang Tri nghe vậy liền thử ấn xuống, con dao nhỏ nháy mắt hơi hơi rung động, lưỡi dao ánh hàn quang, thoạt nhìn có vẻ sắc bén hơn vài lần.
Không chỉ bộ dao kéo mà cái thớt gỗ cũng có thể kéo dài sang hai phía trái phải.
Giang Tri dùng dao chặt chặt sườn dễ như trở bàn tay, anh phát hiện thanh sườn heo trên thớt bị chặt như cắt đậu hũ, đây chính là uy lực của bộ dao phiên bản nâng cấp! Lực của dao lớn quá, nên Giang Tri đổi sang một cây dao khác, bắt đầu thái thịt.
Heo rừng da dày thịt nhiều là sự thật, nhưng cũng rất tươi mềm, Giang Tri dùng dao nhỏ rất thuận tay, rất nhanh đã cắt thịt thành từng khối, từng dải.
Chỗ anh còn một ít nội tạng heo, mấy món này sạch sẽ hơn trên tiểu tinh cầu nhiều.
Tuy rằng thực vật nơi này biến dị nhưng dù sao vẫn là rau cỏ không bị ô nhiễm nên nội tạng heo khá sạch sẽ, không có mùi tanh tưởi thường gặp.
Rửa kỹ với nước vài lần, rồi ướp với rượu gia vị, rất nhanh có thể khử được mùi tanh.
Giang Tri thái thận heo thành miếng, dùng dao khía vài đường ngang dọc, cho rượu vào ướp để khử tanh.
Thịt ba chỉ sau khi rửa sạch cắt khối vuông, sườn chặt khúc, sau đó thái sợi thịt và băm thịt heo; sau đó mang đi ướp với rượu gia vị, muối ăn, để sang một bên chờ thấm.
Thời Nghiêu không giúp đỡ được gì trong quá trình xử lý nguyên liệu này, chỉ có thể đứng bên nói chuyện giải buồn với anh.
Chờ Giang Tri sơ chế nguyên liệu xong hết, cũng đã đến thời điểm rời giường của mọi người.
Khâu Dương là người đầu tiên chạy ra, thấy hai người lui cui bận việc, lại không nghe được âm thanh gì, liền hỏi: "Anh Tri Tri, anh Thời."
Thời Nghiêu thu lại lá chắn, Khâu Dương mới từ từ chạy lại đây: "Các anh lại làm đồ ăn ngon à?" Tuy cậu nghi hoặc nhưng vẫn không hỏi nhiều.
Giang Tri thả đồ trong tay xuống, cười nói: "Đúng vậy, anh nấu cho em nồi cháo thịt nạc trứng bắc thảo trước, đợi lát nữa rồi làm tiệc heo lên mâm cho em nhé."
"Tuyệt vời ông mặt trời!" Rốt cuộc Khâu Dương vẫn là đứa nhỏ, vừa nghe được ăn thì lập tức vui mừng.
Mấy người Từ Hắc, Khâu Ngọc cũng lục tục đi ra.
Lúc hai người Giang Tri ra ngoài sân thì Từ Hắc đã tỉnh giấc nhưng chẳng qua sợ thần uy của thượng thần nên vẫn luôn không dám ló đầu ra.
Bọn họ gấp không chờ nổi mà múc từng muỗng từng muỗng cháo thịt nạc trứng bắc thảo thanh đạm thơm ngon ấm áp, thổi thổi cho nguội bớt rồi ăn một muỗng.
Cháo nấu đặc sệt, thịt băm thơm ngon cùng hương vị đặc trưng của trứng bắc thảo thấm quyện trong từng muỗng cháo.
Lòng đỏ trứng bắc thảo mềm mịn béo ngậy, còn phần lòng trắng màu đen trong thì dai dai giòn giòn, rất bắt miệng.
Mọi người ăn như rồng cuốn, sau đó đều tự giác thu dọn chén đũa sạch sẽ, bày ra nguyên hàng ghế nhỏ, tính ngồi theo dõi cận cảnh quá trình làm tiệc heo lên mâm của Giang Tri.
Có thể bỏ lỡ dao pháp thâm hậu của Giang Tri nhưng tuyệt không thể bỏ lỡ quá trình chế biến món ăn của anh!
Món đầu tiên Giang Tri làm là thịt kho tàu đỏ.
Mang thịt cắt khối đi trụng sơ qua nước sôi, vốn còn cần bước hong khô hơi nước trên thịt nhưng vì Giang Tri có lửa ác ma nên có thể trực tiếp hong khô hơi nước còn dư trên thịt.
Khâu Ngọc cũng là dị năng giả hệ hoả, nhìn thấy cảnh này không khỏi cảm thán sự lợi hại của Giang Tri - khả năng điều khiển ngọn lửa thuần thục như vậy đã hoàn toàn vượt xa tầm với của bản thân.
Giang Tri cho ít hành lá vào nồi đất, đảo với một ít dầu rồi cho phần da heo áp xuống mặt nồi, chờ mùi thơm trong nồi bốc ra, lại đổ rượu hoa điêu vào sâm sấp mặt thịt, đồng thời cho vào đường phèn, muối, v.v nấu trên lửa vừa cho đến khi hỗn hợp nước rượu sôi trào thì chuyển sang lửa nhỏ từ từ kho.
Thịt kho tàu kiểm tra khả năng khống chế độ lửa, mà lửa ác ma thì nằm trọn trong bàn tay Giang Tri, lúc nào anh cũng có thể lập tức điều chỉnh độ lửa.
Kho với lửa quá nhỏ, màu thịt sẽ dần chuyển thành màu vàng xém cạnh, kho quá lâu thì thịt lại chuyển sang màu tím sậm, khô cứng ăn không ngon.
Nguyên quá trình kho thịt không được dính một giọt nước, hoàn toàn là kho từ từ với rượu hoa điêu.
Giang Tri tranh thủ lúc thịt đang kho thì mang giò heo đi trụng nước sôi, lại mang đi rửa lại với nước đá lạnh, làm như vậy da heo sẽ giòn sần sật ngon hơn.
Anh bắt lên một cái chảo khác bắt đầu thắng nước màu cho món móng giò.
Chờ dầu nóng cho vào ít đường phèn, chờ đường hoàn toàn đun chảy thì cho giờ heo đã hong ráo nước vào đảo cho nước màu áo đều móng giò, sau đó cho xì dầu nhạt màu, rượu gia vị, v.v.
vào đảo chung cho đến khi màu đậm lên thì cho nước cùng đậu nành vào, đậy kín nắp nồi kho.
Nhóm "khán giả" ngồi ghế xem đến mê mẩn, bọn họ không dám phát ra tiếng sợ quấy nhiễu đến Giang Tri, bởi vì giờ này khắc này Giang Tri thoạt nhìn như con thoi xoay tới xoay lui, giá bếp giản đơn bao tròn quanh anh, để lại anh trong trung tâm vòng tròn.
Mà quỷ dị nhất là rõ ràng bên dưới không có củi lửa nhưng lại có từng ngọn từng ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt mặc gió mặc mưa, ngoan ngoãn đốt nóng từng chiếc nồi.
Giang Tri nắm rõ từng giai đoạn, lấy ra một cái nồi nữa, đun nóng.
Trong tuỳ thân không gian của anh còn có nước kho làm đợt trước, lấy ra thêm các loại hương liệu, bắt nồi lên nấu, thả da đầu heo đã rửa sạch vào nấu khoảng 20 phút là được, gắp ra cắt được nguyên đĩa lớn.
Khu sân lớn là của mấy hộ gia đình dùng chung.
Cố Hữu Quang, Quan Quan và Chung Kiêu sau khi thức dậy đã nghe thấy mùi thịt từ xa xa, thấy Giang Tri bên này đang nấu ăn, tất cả đều tò mò đi qua hóng chuyện.
Khâu Dương chỉ từng thấy chị gái trực tiếp nướng thịt này kia, rất ít khi chứng kiến phương thức nấu nướng đa dạng như vậy, lúc này ngồi xem đến ngây người, không khỏi lẩm bẩm: "Anh Tri Tri...!anh không rối sao? Thật là lợi hại."
Thời Nghiêu nghe được, chủ động trả lời: "Em ấy dư sức ứng phó, Giang Tri là lợi hại nhất."
Từ Hắc yên lặng ngậm miệng, khó có khi được chứng kiến thượng thần thổi phồng một người như vậy.
Bất quá, hắn quả thật phục sát đất, tận mắt chứng kiến Giang Tri nấu nướng mới có thể cảm nhận được một tình cảm đầy tràn mãnh liệt cùng sự yêu thương nhiệt tình, mùi thơm của mỹ thực cũng đậm hơn những nơi khác vài phần.
Khó trách phòng livestream của Giang Tri vẫn luôn vô cùng náo nhiệt.
Dựa theo tình hình phát triển hiện tại của anh, sắp tới có khả năng cao sẽ trở thành streamer số một vị diện.
Nếu không phải lão đại đang nhìn chằm chằm không chớp mắt, lại còn ngồi ngay cạnh hắn, Từ Hắc đã muốn lén mở quang não ra quay lại, sau đó gửi cho các đồng nghiệp "Bận bịu công việc" kia của hắn, rù quến bọn họ một phen.
Giang Tri đã bắc sẵn nồi cơm, làm sườn hấp và thịt hấp bột.
Bởi vì ngồi xem vẫn có đôi chỗ không rõ, Khẩu Dương còn đứng hẳn lên, đến gần xem cho rõ hơn.
Lúc này thịt kho tàu đỏ, da đầu heo kho cũng đã bắt đầu toả ra mùi thịt thơm mê người.
Hai loại hương thơm hoàn toàn bất đồng đua nhau tấn công các giác quan của mọi người, rõ ràng mới vừa ăn tận mấy chén cháo nhưng cái con sâu tham ăn ngủ sâu trong nội tâm lại đột nhiên ngo ngoe bò lên.
"Hôm nay tôi làm hơi nhiều thức ăn, mọi người cùng đến ăn nhé.
Thời Nghiêu, anh giúp em sắp mấy cái bàn ra nhé."
Thời Nghiêu nghe xong, gật đầu, đi theo Khâu Ngọc đi khiêng mấy cái bàn tròn ra.
Nhà bọn họ không có bàn lớn, chỉ có thể qua mượn nhà Quan Quan.
Từ Hắc ngốc lăng tại chỗ, trên đời còn có người có thể sai bảo thượng thần làm việc á?! Hắn đây là chưa biết, thượng thần của hắn còn dùng thuật thanh tịnh để rửa chén nữa cơ.
Giang Tri bắt đầu xào thận.
Anh lấy phần thận heo đã khía hồi sáng trụng qua nước sôi, để ráo, cho dầu vào chảo chờ nóng rồi cho thận vào xào thơm.
Giang Tri còn cho thêm một phần mỡ heo anh đã thắng từ rất lâu về trước vẫn luôn được cất trong tuỳ thân không gian.
Mỡ heo trắng tuyết kết hợp với dầu hạt cải, mùi thơm nồng đậm khắp bốn phía.
Thận thoáng chuyển màu thì nhanh chóng cho gừng tỏi, rượu gia vị, một ít dấm vào xào chung một lúc, khi sắp hoàn thành thì rải thêm một ít tiêu xay để gia tăng hương vị món ăn.
Sau khi nấu chín miếng thận sẽ cong lại, những đường khía trước đó cũng nở bung ra như cánh hoa, thoạt nhìn sẽ như một bông hoa nở rộ, nên được gọi là hoa thận xào.
Tuy rằng là vị diện biến dị nhưng bọn họ vẫn ăn thịt là chủ yếu, nội tạng không được hoan nghênh cho lắm bởi vì gia vị khan hiếm, rất khó để chế biến được món ngon từ loại nguyên liệu này.
"Mọi người ăn trước đi, vừa ăn vừa lên đồ, như vậy món ăn mới nóng hổi tươi mới giữ trọn hương vị." Giang Tri thấy bọn họ quay về, bàn cũng dọn xong chỗ bóng râm mát, thì nói với Thời Nghiêu và Khâu Ngọc.
Nhóm Khâu Ngọc sao dám không biết xấu hổ mà ăn trước, bọn họ cũng chẳng phải đi ăn nhà hàng, có thể vừa ăn vừa đợi đầu bếp lên món, dù sao cũng phải chờ Giang Tri ăn cùng mới được.
Giang Tri không có cách gì khuyên bảo đành nhìn sang Thời Nghiêu xin giúp đỡ.
Nếu chỉ là 5-6 món thì còn được, anh có thể nấu một lèo 5-6 món cùng một lúc, cách vài phút lại lên món cũng chẳng sao.
Nhưng bữa tiệc heo lên mâm hôm nay có bét bét cũng phải 8 món lận.
"Không sao, để anh." Thời