Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 361


trước sau

Chuẩn bị một phòng bếp?

Ngươi là do chó đen mời tới đùa sao?

Trên mặt Xà Nhân Hoàng và rất nhiều người đều có chút dại ra, đều nhìn Bộ Phương với cảm giác nghẹn lời.

Vu Mục cũng xấu hổ cười, hắn không ngờ Bộ Phương lại có thể đột nhiên đưa ra một yêu cầu như vậy, làm cho hắn có chút không kịp đề phòng.

- Ông chủ Bộ... Chúng ta vẫn nên thương lượng chuyện chính trước đã.

Trên gương mặt tuyệt mỹ của Xà Nhân Hoàng cũng không khỏi hiện lên chút lúng túng, chẳng lẽ chuyện chính phải thương lượng ở trong phòng bếp mới được à? Cảm giác như vậy có chút kỳ lạ.

- Nếu ông chủ Bộ muốn ăn gì, ta có thể cho bảo ngự trù lập tức đi làm... Chúng ta tới đại điện hoàng cung trò chuyện một chút đã... Chuyện liên quan tới Vũ Phù.

Xà Nhân Hoàng tiếp tục nói.

Bộ Phương liếc nhìn Xà Nhân Hoàng, khóe miệng thoáng cong lên, lộ vẻ xem thường.

- Ngự trù à? Với ngự trù của các ngươi, nấu ra món ăn có thể bỏ vào miệng sao?

Xà Nhân Hoàng lập tức nhíu mày, cảm thấy Bộ Phương đang khinh thường ngự trù của Xà Nhân Đại Thành nàng. Tốt xầu gì nàng cũng là thế hệ Xà Nhân Hoàng, tuy tu vi đã đạt đến Chí Tôn đỉnh phong rất ít ăn, nhưng ngự trù trong hoàng cung vẫn được nghìn chọn vạn chọn trong những người rắn ra.

- Ông chủ Bộ yên tâm, ngự trù của Xà Nhân Đại Thành ta là do chọn lựa từ mấy chục vạn người rắn trong Xà Nhân Hoàng, tài nấu nướng tuyệt đối sẽ không làm cho ông chủ Bộ thất vọng.

- A? Lợi hại như vậy, vậy hắn sẽ biết làm nguyên liệu nấu ăn này chứ?

Bộ Phương thản nhiên nói, ý niệm thoáng động, bàn tay của hắn lập tức được chân khí bao trùm, cầm lấy một con cá lớn, trên thân con cá lớn này đầy những hoa văn kỳ lạ.

Ánh mắt đám người Vu Mục đều tập trung vào nguyên liệu nấu ăn trong tay Bộ Phương, lập tức lộ vẻ kinh ngạc dị thường.

- Đây là linh thú gì vậy?

- Dường như là một loại cá, nhưng chưa từng thấy qua.

- Con cá này trông khó coi như vậy, vừa nhìn đã biết là rất khó ăn rồi...

...

Tất cả mọi người nói thầm, trên gương mặt tuyệt mỹ Xà Nhân Hoàng lại càng khó coi hơn. Bởi vì nàng cũng không nhận ra đây là linh thú gì.

Vũ Phù cũng vô cùng kinh ngạc. Đừng nói là Xà Nhân Hoàng, ngay cả nàng đi theo Bộ Phương học nấu nướng đã lâu cũng không nhận ra được nguyên liệu nấu ăn này.

- Dẫn ta đi tới phòng bếp đã, ta muốn nấm món ăn ngon này, chờ ta nấu xong, các ngươi có thể nếm thử món ăn này, sau đó ngươi sẽ biết... đầu bếp Xà Nhân Đại Thành của các ngươi kém tới mức nào.

Bộ Phương cầm lấy Ám Nguyệt Phi Thứ Đồn, khí phách nói.

Bề Bề vàng trên vai Bộ Phương khẽ cử động, mắt ống đảo tròn liếc nhìn Ám Nguyệt Phi Thứ Đồn trong tay Bộ Phương, cảm giác có hơi quen thuộc.

Bộ Phương tất nhiên không để ý tới nó, chỉ là tiếp tục nhìn Xà Nhân Hoàng.

Cuối cùng, đám người Xà Nhân Hoàng vẫn đáp ứng dẫn Bộ Phương đi tới phòng bếp.

Vũ Phù cũng hăng hái vội vàng đi theo, nàng đã gần một tháng không nấu nướng, sau khi bị Xà Nhân Hoàng cấm túc, nàng căn bản không có cơ hội chạm đến dao làm bếp, điề đó làm trong lòng nàng thấy ngứa ngáy.

Đi tới phòng bếp, ngự trù của Xà Nhân Đại Thành cung kính hành lễ với Xà Nhân Hoàng.

- Các ngươi biết đây là nguyên liệu nấu ăn gì không?

Gương mặt Xà Nhân Hoàng lạnh lùng hỏi mấy ngự trù trước mặt, nàng thật sự không tin, ngự trù người rắn nhiều như vậy lại không có ai nhận ra được nguyên liệu nấu ăn này.

Nhưng rất nhanh, nàng thất vọng rồi. Bởi vì các ngự trù cảm thấy nguyên liệu nấu ăn trong tay Bộ Phương này có chút quen thuộc, nhưng đều không biết.

- Cái... cái này trông có phần giống với cá ma trong Trường Giang ở phía bắc Xà Nhân Đại Thành!

Một vị ngự trù đã lớn tuổi nghiêm trọng nói:

- Nhưng loại cá lạ này có kịch độc, không thể ăn, không tính là nguyên liệu nấu ăn gì cả...

Bộ Phương kinh ngạc một lúc, không ngờ được thật sự còn có người nhận ra, mặc dù không nói ra tên, nhưng lẽ nào ở đây còn có rất nhiều cá nóc sao?

- Thứ này quả thật có kịch độc, con Thứ Đồn này đủ để đánh ngã Chí Tôn.

Bộ Phương nói.

Câu này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đó lập tức bàn tán xôn xao. Bộ Phương lại muốn nấu nguyên liệu nấu ăn có thể hạ độc được Chí Tôn?!

- Đây... Đây là cá bị nguyền rủa! Cho dù có nấu, vẫn sẽ có kịch độc! Không thể ăn được!

Ngự trù lớn tuổi run rẩy nói, không ngừng lắc đầu.

- Vậy là các ngươi không biết cách làm món ăn này thôi... Nói cho ta biết, con sông kia ở đâu?

Bộ Phương nhìn về phía người rắn lớn tuổi kia, trên mặt có chút kích động.

Nếu quả thật có con sông này, vậy hắn phải đi một chuyến, vớt mấy con cá nóc về trong quán nhỏ chậm rãi nấu.

- Đó là sông bị nguyền rủa, cá ma trong sông đã sớm bị cường giả tộc người rắn chúng ta giết sạch. Máu này nhuộm con sông làm sông bị ô nhiễm, cuối cùng... các cường giả đã lấp cả con sông rồi.

Ngự trù lớn tuổi ngạo nghễ ngẩng đầu, nói.

Bộ Phương nhìn hắn với vẻ mặt không thay đổi, thấy hắn ngạo nghễ ngẩng cao đầu, hận không thể một nồi Huyền Vũ đập tới.

Đó đều là cá nó, nguyên liệu nấu ăn cực tốt đấy!

Nhịn xuống kích động một nồi đập choáng váng tiểu tử kia, Bộ Phương kéo Vũ Phù đi vào trong phòng bếp.

Xà Nhân Hoàng và Vu Mục ngẩn người, các ngự trù chuẩn bị đi về phía trong phòng bếp cũng ngẩn người.

Nhưng Bộ Phương nâng nồi Huyền Vũ đứng ở trước cửa phòng bếp, thản nhiên nhìn đám người.

- Các ngươi muốn làm gì? Tất cả đều cách xa phòng bếp đi... Không phải học đồ của ta, không được phép tới gần phòng bếp nửa bước, người nào vi phạm... Một nồi đập chết.

Bộ Phương nói xong liền ầm một tiếng, đóng chặt cửa phòng bếp lại.

Trên gương mặt xinh đẹp của Xà Nhân Hoàng lập tức hiện ra một chút xấu hổ, đúng vậy, thật sự xấu hổ.

Xà Nhân Hoàng thầm hừ một tiếng, lắc đuôi rắn tiến tới trước cửa phòng bếp, ngược lại muốn xem món ăn ngon tuyệt thế mà Bộ Phương nói tới rốt cuộc sẽ thế nào.

Vu Mục cười ôn hòa nói:

- Ông chủ Bộ là người rất giỏi, trù nghệ của hắn hiếm thấy trên đời, tính tình có hơi lạ cũng là bình thường.

Xà Nhân Hoàng liếc nhìn nàng, hừ một tiếng rồi quay đầu đi.

...

Phòng bếp của Xà Nhân Đại Thành còn tạm được, thoạt nhìn có chút hoa lệ.

Bên trong được thu dọn không dính một hạt bụi, để rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, trong những lồng sắt còn nhốt những con linh thú với từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào Bộ Phương.

Chúng đều là linh thú nguyên liệu nấu ăn chờ làm thịt.

Nhưng Bộ Phương không nhìn nhiều. Vừa vào phòng bếp, khí chất trên người Bộ Phương liền thay đổi.

Hắn tiện tay cầm lấy con dao trong phòng bếp lên, con dao làm bếp xoay tròn trong tay hắn, sau đó tiện tay ném cho Vũ Phù.

- Nghịch dao làm bếp một chút đi. Hơn một tháng không động vào dao làm bếp, làm quen với cảm giác một chút, chú ý lần nấu nướng này của ta, ngươi có thể học được không ít thứ đấy.

Bộ Phương nói.

Vũ Phù nhận lấy dao làm bếp, vẻ mặt vui mừng vừa lóe lên đã biến mất, trịnh trọng khẽ gật đầu.

Bộ Phương gật đầu, lấy nồi tên bếp xuống và đặt nồi Huyền Vũ lên trên đó.

Hắn xách Tiểu Hắc đang
ngủ vùi ở trong nồi ra, ném qua một bên. Bộ Phương rót nước linh tuyền Thiên Sơn vào trong nồi.

Sau đó, hắn lùi lại một bước, hé miệng, phun ra một ngọn lửa màu vàng.

Vũ Phù ở bên cạnh nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm. Hóa ra phun lửa còn có thể dùng như vậy à? Ông chủ Bộ quả thực soái ngây người!

Vạn Thú Viêm chui vào dưới nồi Huyền Vũ, nồi bắt đầu nóng lên.

Chỉ một lát sau, nước linh tuyền Thiên Sơn trong sôi lên.

Bộ Phương nghiêm túc rửa sạch nồi một lần, đặt nồi Huyền Vũ sang một bên, bắt đầu xử lý Ám Nguyệt Phi Thứ Đồn.

Nếu Cẩu gia tỉnh táo nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tuyệt đối sẽ một tát đập chết Bộ Phương. Tiểu tử này lại có thể ghét bỏ Cẩu gia hắn!

Còn không phải là mượn nồi ngủ một giấc sao? Có cần đặc biệt dùng nước linh tuyền Thiên Sơn để rửa nồi không?

Đương nhiên, bất kể thế nào, Vũ Phù cũng nhận thấy được thái độ trịnh trọng này của Bộ Phương, trên cánh tay trắng nõn đã nổi da gà. Đó là do nàng bị ảnh hưởng bởi tâm tình khẩn trương.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy ông chủ Bộ nghiêm túc như vậy!

Bộ Phương lấy ra Ám Nguyệt Phi Thứ Đồn, trong tay có khói xanh lượn lờ, dao làm bếp từ xương Hoàng Kim Long đã xuất hiện. Bộ Phương nghịch dao theo thói quen, rồi cắt một đường trên con Thứ Đồn này.

Da con Thứ Đồn này hơi cứng, nhưng ở dưới con dao xương rồng lại bị cắt dễ dàng giống như miếng đậu phụ vậy.

Dao làm bếp xẹt qua, giống như một sợi dây nhỏ cứt qua trên bụng con Thứ Đồn. Sau đó con dao làm bếp lật qua, trực tiếp hất lên một góc da của con Thứ Đồn.

Trong tay hơi rung lên, cả con dao làm bếp liền lách vào dưới da của con Thứ Đồn, chỉ một cử động nhỏ không dễ điều tra, hắn đã dễ dàng cắt đứt liên hệ giữa lớp da và thịt của con Thứ Đồn.

Vũ Phù nhìn thấy vậy, không khỏi trợn tròn mắt, chỉ cảm thấy trước mắt hình như có một đường ánh sáng cắt qua bóng tối.

Tất cả da của con Thứ Đồn đã bị cắt ra và lột xuống một cách hoàn chỉnh.

Kỹ thuật cắt của ông chủ Bộ lại tiến bước, quả thực là xuất thần nhập hóa!

Vũ Phù làm đầu bếp học trò, mỗi ngày đều luyện tập kỹ thuật xắt, nhưng ở trước mặt kỹ thuật cắt như sao xẹt của ông chủ Bộ, lại vẫn quá yếu.

Cho nên nàng rất thán phục, mỗi lần nhìn ông chủ Bộ nấu nướng lại giống như đang tiến hành một lần sáng tác nghệ thuật vậy, khiến thể xác và tinh thần của người ta thấy sung sướng.

Dao làm bếp rung lên, đặt da cá vào đĩa trên bếp lò.

Sau đó, Bộ Phương mới bắt đầu chuyên tâm xử lý phần thịt cá trước mắt.

Bộ Phương nắm thẳng dao làm bếp, mắt hơi híp lại. Trong phút chốc, dao làm bếp liền cắt xuống và nhấc lên nhanh như chớp, tốc độ nhanh tới mức làm người ta hoa cả mắt.

Mỗi lần cắt xuống và nhấc lên đều sẽ mang theo một túi chứa chất độc nhỏ. Trong túi độc này sẽ sinh ra kim thép kịch độc lúc trước đã tập kích Bộ Phương, cho nên túi độc này có kịch độc, hơn nữa bên trong có chất lỏng kỳ lạ. Hắn không thể để cho chất lỏng đó chảy ra, dính đến thịt, như vậy sẽ khiến cho cả con cá đều không thể ăn được nữa.

Đây là một kỹ thuật sống cần phải kiên nhẫn, hơn nữa không thể xảy ra chút sai lầm nào.

Bịch bịch bịch.

Mỗi túi chứa chất độc bị lấy ra, ném lên đĩa cạch một tiếng, làm cho Vũ Phù hít thở cũng nghẹn lại, càng lúc càng khẩn trương. Trên gương mặt nhỏ nhắn nhịn tới mức đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Mắt mở to, rất là đáng yêu.

Đương nhiên, lúc này Bộ Phương không có tâm tình thưởng thức sự đáng yêu này của nàng.

- Xử lý những túi chứa chất độc này đi, nhớ kỹ đừng chạm vào.

Bộ Phương thản nhiên nói.

Vũ Phù lập tức lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu, cẩn thận lấy đĩa chứa túi chất độc kia.

Nàng nhìn về vào trong đĩa, túi chất độc trong đó đang chảy ra chất lỏng màu vàng.

Sau khi kiểm tra toàn thân con Thứ Đồn một lượt, phát hiện không có bất kỳ túi chứa chất độc nào, Bộ Phương mới thoả mãn bắt đầu động tác kế tiếp.

Hắn lấy mắt của Thứ Đồn ra, mắt nó cũng có chứa độc.

Dao làm bếp nhất thời chuyển động, chợt lướt qua, bắt đầu tất cạo đi một lớp gai xương bên ngoài thịt của con Thứ Đồn. Gai xương không lớn, không sắc bén, độc tố cũng không tính là quá mạnh, chỉ là sau khi bỏ vào miệng sẽ khiến đầu lưỡi của người ta mất cảm giác, ảnh hưởng tới vị của nó.

Hắn mở con Thứ Đồn ra, cẩn thận cắt nội tạng, cũng lấy khí nang ra, dùng nước linh tuyền rửa sạch một lượt. Bộ Phương cũng cẩn thận xử lý túi màng bên trong con Thứ Đồn.

Sau khi xử lý một lúc lâu như vậy, mới loại bỏ sạch sẽ từng vị trí có chất kịch độc của Thứ Đồn.

Dao làm bếp nhất thời chuyển động, Bộ Phương cắt mấy đao trên thân con Thứ Đồn đã không còn độc.

Thịt con Thứ Đồn rất dai, cắt mấy dao liền tự động mở ra.

Kế tiếp, Bộ Phương lại chuẩn bị bắt đầu khâu nấu nướng cuối cùng.

Tâm tình của hắn rất kích động. Kiếp trước, thịt cá nóc được gọi là thức ăn ngón nhất thế giới, mặc dù trong đó có phần khoa trương nhưng đủ để nói rõ vị ngon của thịt cá nóc.

Lần này có thể tự tay nấu ra món ăn ngon như vậy, Bộ Phương tất nhiên đặc biệt kích động, cũng cẩn thận từng li từng tí.

Hắn tùy ý vẫy tay một cái, Vạn Thú Viêm lập tức tăng mạnh, nhiệt độ trong nồi Huyền Vũ tiếp tục tăng lên cao.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện