Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

389: Tiểu Bạch Lão Bản Xem Trọng Ngươi


trước sau


Xoẹt xoẹt… Rẹt rẹt…
Hai thanh âm vải bị xé rách rõ ràng dễ nghe vang lên, vang vọng bên tai mọi người.
Hai thủ vệ Chí Tôn vốn muốn giáo huấn Bộ Phương, lúc này trong mắt tràn ngập hoảng sợ, không bởi vì chuyện khác, chỉ bởi vì đột nhiên xuất hiện một con rối.
Đây rốt cuộc là cái quái gì?
Bang bang…
Hai bóng người bị vứt ra ngoài từ bên trong quán ăn Vân Lam, thân hình sau khi lộn nhào một vòng cung duyên dáng trên không trung, lập tức tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Tất cả mọi người đều ngây dại, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đặc biệt các đệ tử gia tộc phân phó hai thủ vệ Chí Tôn đến tiến công tiểu điếm cũng trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt kinh hoảng vô cùng.

Hai thân ảnh bị vứt từ trong quán ăn ra ngoài, lập tức ngã ở trước mắt hắn.

Hai thân hình trống trơn cả người, không một mảnh vải che thân khiến đầu óc đệ tử gia tộc kia hỗn loạn.
Hắn không rõ vì cái gì bị đánh ngã ra ngoài là thủ vệ của hắn.
Sắc mặt hai Chí Tôn đều biến thành màu đen, bọn họ như thế nào cũng không nghĩ đến bọn họ đường đường là cường giả Chí Tôn lại bị người khác lột s.ạch quần áo, ném ra ngoài.

Chuyện này khiến bọn họ càng khó tiếp nhận hơn việc bọn họ bị giết.
Một đám người bao vây chung quanh, chớp đôi mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm hai thân thể lõa lồ đứng lên từ mặt đất, đều phát ra tiếng cười nhạo phập phồng không ngừng.
Tiếng động cười nhạo vang vọng, giống như từng bàn tay tát lên mặt của đệ tử gia tộc ở đây, thật con mẹ nó quá đau mà!
Cả gương mặt của đệ tử gia tộc cũng đỏ lên như mông khỉ, trợn trừng mắt, tức giận đến mức tóc tai dựng đứng.
Hai Chí Tôn kia cũng không tốt hơn là bao, hai người xấu hổ vạn phần, nhanh chóng từ trong không không gian linh khí lấy ra quần áo, khoác lên người.

Lúc này mới cảm thấy chỗ mông trần tru,ng dễ chịu hơn nhiều.
- Chậc chậc… Ta nói Lâm tam thiếu à, thủ vệ của Lâm gia không được mà, vậy mà bị người ta lột s.ạch quần áo vứt ra ngoài, trên mặt có đau hay không?
Một tiếng cười tràn ngập nhạo báng vang lên, một thanh niên mặc cẩm phục phong tao giễu cợt nhìn đệ tử gia tộc kia.
Đệ tử gia tộc được gọi là Lâm tam thiếu càng thêm tức giận, lạnh lùng liếc mắt nhìn quét qua người nọ, thầm hừ một tiếng.
- Hai người các ngươi là kẻ ngốc sao? Một Chiến Thần bát phẩm các ngươi cũng không thể đối phó? Ta nuôi các ngươi còn có tác dụng gì?
Lâm tam thiếu nhìn hai thủ vệ Chí Tôn quần áo lộn xộn, cảm thấy tức giận trào dâng, nhất thời nổi giận mắng.
Hai Chí Tôn cũng không nhịn được nhíu chặt mày, sắc mặt tuy đỏ bừng, nhưng càng nhiều hơn vẫn là có chút không vui.

Bọn họ dù sao cũng là cường giả Chí Tôn, tuy là thủ vệ Lâm gia nhưng cũng có tôn nghiêm của Chí Tôn.
- Lâm tam thiếu, vẫn là để thủ vệ của ngươi lui ra đi…
Thanh niên kia khinh thường nở nụ cười, thuận tiện phân phó thủ vệ của hắn một câu, mệnh lệnh thủ vệ của hắn động thủ.
Nếu thủ hạ của mình có thể giết chế Bộ Phương kia, như vậy có thể hung hăng áp chế nhuệ khí của Lâm tam thiếu một phen.
Hắn là thiếu gia của Trương gia Thiên Lam Thành, địa vị trong Thiên Lam Thành cũng không thấp hơn Lâm tam thiếu.
Hai người bọn họ đều là người theo đuổi Nam Cung Uyển, hôm qua bị Bộ Phương dùng nồi đập đuổi ra khỏi quán ăn, bọn họ tự nhiên cảm thấy rất mất mặt.

Cho nên hôm nay bọn họ mới tìm thủ vệ đi đến đây trả thù.
Rầm rầm!
Mặt đất chấn động một trận.
Sau đó trước cửa quán ăn xuất hiện một thân ảnh khồng lồ.
Bộ Phương cho đậu hủ thối trong tay vào chảo, nhất thời có chút kinh dị nhìn Tiểu Bạch từ trên xuống dưới.
Đây là Tiểu Bạch thăng cấp sau khi chữa trị sao, nhìn qua có vẻ khí thế càng thêm dồi dào rồi.
Không giống với Tiểu Bạch tròn trĩnh lúc trước, Tiểu Bạch sau khi hoàn thành chữa trị càng giống như chiến sĩ phủ thêm áo giáp.

Áo giáp phía trên thân hình kia, góc cạnh rõ ràng, tản ra hàn mang lạnh như băng.

Sau lưng Tiểu Bạch vẫn mang cánh kim loại như trước, khiến người ta cảm thấy một luồng áp lực nặng nề.
Phía trên áo giáp vẽ đầy văn lộ huyền ảo.

Văn lộ kia rậm rạp chen chúc trên áo giáp, khiến người ta nhìn thôi cũng cảm thấy choáng váng đầu óc.
Nhưng khiến Bộ Phương thật vui vẻ a, trên cái bụng tròn vo kia của Tiểu Bạch không bị áo giáp bao phủ, vẫn trắng trắng tròn tròn như trước.
Bộ Phương vươn tay vỗ vỗ, xúc cảm vẫn giống như trước đây.

Xem ra Tiểu Bạch vẫn có thể thu lại nguyên liệu nấu ăn rác rưởi trong quán ăn.
Tổng thể mà nói, sau khi Tiểu Bạch chữa trị thăng cấp, trở nên càng thêm ngầu rồi.
Bộ Phương vừa lòng gật đầu.
- Hệ thống, sức chiến đấu hiện giờ của Tiểu Bạch là như thế nào? Thực lực cực hạn có được tăng lên?
Trong lòng Bộ Phương tò mò hỏi hệ thống.

Sức chiến đấu của Tiểu Bạch vốn khá mạnh, sau khi chữa trị, hẳn là càng thêm mạnh mẽ.
- Tiểu Bạch trải qua thăng cấp mới hoàn toàn, sử dùng tâm thiết trong quặng mỏ Cực Địa Huyền Thiết lần nữa cải tạo thân thể, phối hợp thêm áo giáp chiến đấu vẽ đầy trận pháp công kích, được chế tác đặc thù, sức chiến đấu đã tăng lên toàn diện.

Chiến lực cực hạn của Tiểu Bạch hiện giờ tương đương với cường giả Thần Thể Cảnh phá năm sợi gông xiềng Chí Tôn.

Chiến lực của Tiểu Bạch hiện giờ trên tu vi của kí chủ hai cấp, còn có hình thức bạo khóa, có thể phát ra chiến lực càng mạnh.

Chỉ là sau khi trải qua hình thức bạo khóa, Tiểu Bạch cần phải tiêu hao thời gian hai ngày khôi phục lại.
Hệ thống nghiêm túc giải thích sức chiến đấu thăng cấp hoàn toàn mới của Tiểu Bạch.
Bộ Phương nghe đến trong lòng sửng sốt, mặc dù có chút không hiểu lắm, nhưng vẫn cảm thấy được thật lợi hại.
Vỗ vỗ cái bụng tròn vo của Tiểu Bạch, Bộ Phương cong khóe miệng.
- Tiểu Bạch, lão bản thật xem trọng ngươi.
Hào quang màu tím trong đôi mắt của Tiểu Bạch lóe lên, nâng lên bàn tay giống như quạt hương bồ, xấu hổ sờ sờ đầu mình.
- Ta nói một Chiến Thần bát phẩm như ngươi làm sao có thể lột s.ạch quần áo hai vị Chí Tôn, ném ra ngoài, thì ra trong tiểu điếm còn có một con rối.

Con rối này chính là chỗ dựa của ngươi sao?
Thiếu gia Trương gia lắc lư thân hình phong tao, nhìn Tiểu Bạch khôi ngô bên cạnh Bộ Phương, nheo mắt, cười lạnh nói.
Ở bên người hắn, trên người hai cường giả Chí Tôn cũng nổi lên chân khí quanh quẩn, nhìn lạnh Tiểu Bạch.
Còn hai cường giả Chí Tôn bị lột s.ạch có chút hoảng sợ nhìn Tiểu Bạch.
Không ai so với bọn họ hiểu rõ hơn về khủng bố của con rối này.
Ở trước mặt con rối này, hai người căn bản không có năng lực chống cự nào…
Cái loại cảm giác này giống như đang đối mặt với cường giả Thần Thể Cảnh!
Cửa hàng đan dược đối diện quán ăn Vân Lam, Nam Cung Uyển đội khăn che mặt, dựa vào ván cửa, có chút hưng trí nhìn vào chiến đấu trong tiểu điếm.
Sâu trong đôi mắt nàng cũng hiện lên kinh ngạc.
Vốn

nghĩ rằng quán ăn này chỉ là một quán ăn không có chút nội tình gì, hiện tại xem ra… nàng đã ra định luận quá sớm rồi.
- Một đầu bếp không có lai lịch gì, một con rối kỳ quái… thật sự thú vị a.
………….
Vở kịch khôi hài này đã hấp dẫn không ít người, tất cả mọi người đều tò mò nhìn vào quán ăn.

Bọn họ tự nhiên quen thuộc thiếu gia Trương gia và Lâm tam thiếu.

Ở trong Thiên Lam Thành ai không biết người của hai đại gia tộc này.
Chỉ là thật không ngờ, quán ăn này vậy mà dám trêu chọc tồn tại như vậy.
Xem ra lão bản quán ăn này sắp gặp họa lớn rồi.
Năng lực của hai gia tộc này cường đại thế nào, ở Thiên Lam Thành chỉ sợ không ai không rõ ràng.
Dù sao… Trương gia và Lâm gia chính là gia tộc lớn có thể so sánh với Nam Cung Gia mà.
Ầm!
Hơi thở của hai vị Chí Tôn Trương gia dâng trào, trợn trừng mắt, thân hình bọn họ phóng nhanh ra, muốn bắt lấy Bộ Phương.
Một Chí Tôn chia ra một tay ngăn cản Tiểu Bạch, một Chí Tôn khác động thủ với Bộ Phương.
Bọn họ phân chia thật rõ ràng, mục tiêu cũng rất xác định.
Thiếu gia Trương gia xem rất vừa lòng, không hổ là thủ vệ Chí Tôn của Trương gia hắn, quả nhiên cũng có chút bản lĩnh.
Hắn hơi đắc ý liếc mắt nhìn Lâm tam thiếu sắc mặt khó coi bên kia.
Nhìn xem Lâm gia, vậy mà nuôi hai tên phế vật.
Tiểu Bạch hơi xoay đầu, đôi mắt màu tím nhấp nháp không ngừng.
- Người gây sự… lột đồ làm gương thị chúng.
Vẫn là câu nói phó,ng đãng không có chừng mực này.
Hai Chí Tôn Lâm gia vừa nghe thấy, trong lòng liền run lên.
Chí Tôn Trương gia lại không chút để ý, rống giận thành tiếng, chân khí cả người vận chuyển vô cùng nhuần nhuyễn, giống như bùng cháy lên.
Một chưởng giống như muốn vỗ nát núi cao, hướng tới Tiểu Bạch.
Một Chí Tôn khác, bay thẳng về phía Bộ Phương, muốn bắt lấy Bộ Phương.
Chỉ cần thu phục được Bộ Phương sẽ có thể khống chế được con rối.
Cho nên Bộ Phương mới là mục tiêu của bọn họ.
Nhưng mà thời điểm mắt chạm mắt với Bộ Phương, trong lòng Chí Tôn này cũng nhảy dựng.
Bởi vì đôi mắt của Bộ Phương hiện giờ giống như đang nhìn vào một tên ngu ngốc.
Ầm!
Một tiếng chấn động mạnh vang lên phía sau hắn.
Chí Tôn kia theo bản năng sửng sốt, quay đầu nhìn về phía sau, lập tức nhìn thấy được một cảnh tượng khiến cả người hắn run rẩy.
Con rối kia… con rối kim loại kia, đối mặt với đồng bạn của mình vậy mà chỉ cần một quyền đã có thể giải quyết.
Thanh âm xương cốt vỡ vụn vang vọng, Chí Tôn Trương gia đang đánh một chưởng về phía Tiểu Bạch bị một quyền của Tiểu Bạch đập bẹp trên mặt đất, một cánh tay trực tiếp bạo vỡ.
- Chết tiệt! Con rối này làm sao mạnh như thế!
Chí Tôn đang nhằm về phía Bộ Phương rít gào trong lòng, xoay đầu, thần tình dữ tợn nhìn Bộ Phương.
- Bắt lấy ngươi! Bắt được ngươi rồi con rối kia sẽ không còn tác dụng gì nữa! Đến đây cho ta!

Ầm ầm ầm!
Chân khí khiến cuồng phong cuồn cuộn trào dâng, tu vi của Chí Tôn này cũng không kém, hẳn là Chí Tôn trung kỳ, thân hình giống như tia chớp, nheo mắt vọt tới chỗ Bộ Phương.
Bộ Phương bình tĩnh nhìn Chí Tôn này.
Sóng gió cuồng bạo kia thổi bay mái tóc của hắn, khiến dây buộc tóc nhung rơi ra, cả mái tóc phất phơ theo gió.
Bùm.
Nhấp đũa, một miếng đậu hủ thối rơi vào chảo, sóng nhiệt cuồn cuộn bốc lên, mùi hôi cũng bay ra.
Ngay sau đó, ngay khi vị Chí Tôn kia sắp bắt lấy Bộ Phương, một bàn tay thật lớn giống như quạt hương bồ đột nhiên chắn trước mặt hắn, lập tức nắm lấy đầu hắn.
Lực đạo thật lớn, khiến Chí Tôn kia cảm giác đầu của mình dường như sắp nổ tung.

Một tiếng rống giận phẫn nộ vang lên, hắn giống như thi triển ra một chiêu sinh mệnh cực hạn.
Chí Tôn này vậy mà giãy ra khỏi bàn tay của Tiểu Bạch, dừng ở xa xa, thở phì phò từng hơi nặng nề.
Chí Tôn này ngẩn đầu, hoảng sợ nhìn về phía Tiểu Bạch.

Nhưng không đợi hắn nhìn thấy rõ ràng cảnh vật trước mắt, một cái tát như quạt hương bồ đã ập xuống.

Chí Tôn kia trực tiếp bị tát đến hộc máu, bay ra thật xa, ngã trên mặt đất.
Tiểu Bạch nện bước nặng nề, đi từng bước đến bên người hai người.

Cầm lên, xé quần áo, vung tay vứt đi.

Vải áo quần bay tán loạn, hai Chí Tôn Trương gia giống như chó chết bị ném ra ngoài.
Bang bang…
Hai Chí Tôn ngã dưới chân của thiếu gia Trương gia, thiếu gia trợn mắt há hốc mồm ngẩng đầu, thần tình không thể tin nổi.
Cái quỷ gì vậy?
Kết cục này vì sao không giống với tưởng tượng?
Ngay sau đó, thân hình của hắn đột nhiên cứng đờ, nhìn về phía Tiểu Bạch, phát hiện đôi mắt màu tím của con rối kim loại kia vậy mà tập trung trên người hắn.
- Người náo sự…
Náo sự em gái ngươi!
Con rối này… con mẹ nó muốn làm cái gì?
Ta chính là thiếu gia của Trương gia đó!
Thần tình thanh niên trở nên hoảng sợ, hoảng loạn lui về phía sau, nhất thời rít gào, la hét với đám cường giả Chí Tôn bên người.
- Nhìn cái gì nữa hả? Còn không mau tiến lên! Ngăn cản súc sinh này lại cho ta!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện