Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

399: Dương Mĩ Cát Sợ Ngây Người


trước sau


- Thiếu chủ, trở về thôi, bí cảnh Vân Hải sắp mở ra rồi… Gia chủ đại nhân cũng sẽ lập tức trở về.
Đại trưởng lão của gia tộc Nam Cung, Nam Cung Huyền Hạc ôn hòa nhìn Nam Cung Vô Khuyết đang lười biếng nằm tựa trên ghế dựa của tiểu điếm.
Bộ Phương nằm dài trên ghế, thản nhiên nhìn đám người này, trong lòng cũng hơi hứng thú.
Bí cảnh? Đó là cái quái gì?
Nam Cung Vô Khuyết nhíu mày, liếc mắt nhìn đại trưởng lão, thở dài một hơi, đứng lên, bất đắc dĩ nói:
- Đại trưởng lão đã nói như vậy rồi, ta còn có thể nói gì chứ? Đi thôi, trở về, thuận tiện chuẩn bị nghênh đón phụ thân.
Tươi cười trên mặt Đại trưởng lão càng lúc càng nồng đậm.
- Thiếu chủ đi bên này.
Đám người nhường ra một lối đi, Nam Cung Vô Khuyết mặc vào luyện đan bào, tóc hồng bay phất phơ trong gió, chậm rãi đi ra bên ngoài.
Mặc kệ hắn kỳ dị, giỡn chơi thế nào, hắn dù sao vẫn là người thừa kế đệ nhất của gia tộc Nam Cung, mọi người vẫn phải kính sợ hắn.
Hơn nữa… Nam Cung Vô Khuyết ngoài trừ việc hay giỡn thái quái, cũng không có khuyết điểm gì.

Thiên phú luyện đan của người ta kinh người như vậy, cũng rất đẹp trai, thật hấp dẫn ánh mắt của nhiều thiếu nữ nhà lành.
Nam Cung Vô Khuyết tiêu sái bước đi, bỗng nhiên cảm thấy có một ánh mắt như có như không dừng trên người hắn, khiến hắn không khỏi hơi nghi hoặc.
Thân là luyện đan sư thiên tài, lực tinh thần của Nam Cung Vô Khuyết rất mạnh mẽ, cho nên có thể cảm nhận trong ánh mắt này giống như mang theo một tia lửa… cực nóng.
Nhìn theo tầm mắt, Nam Cung Vô Khuyết chợt thấy một thân ảnh vạm vỡ.
Trên người thân ảnh kia mặc một kiện luyện đan bào tinh xảo, phía trên còn vẽ một đám mây rất sống động.
Ồ… vậy mà là một luyện đan sư nhất vân.
“Công… công tử sắp qua đây rồi! Làm sao bây giờ? Thật kích động quá, làm sao bây giờ?”
Dương Mĩ Cát cảm thấy trái tim của mình đang đập càng lúc càng kịch liệt, gương mặt cũng đỏ bừng và ngượng ngùng.

Ánh mắt đều lơ đãng nhìn sang hai bên, không dám nhìn trực diện Nam Cung Vô Khuyết.

Ở trong học viện luyện đan, Dương Mĩ Cát từng nhìn thấy thân ảnh của Nam Cung Vô Khuyết từ xa.

Thủ đoạn luyện đan xuất thần nhập hóa kia, tư thế oai hùng đẹp trai vung vẫy thiên địa huyền hỏa kia đã khắc sâu vào lòng Dương Mĩ Cát.

Mỗi lần nhìn đến đều khiến tim nàng đập thình thịch.

- Mới vừa đột phá đúng không? Thật lạ mặt…
Nam Cung Vô Khuyết cười chào hỏi với Dương Mĩ Cát.
Hắn đang nói chuyện với ta sao? Dương Mĩ Cát thật kích động, tầm mắt lập tức càng thêm nóng rực.
Nam Cung Vô Khuyết bị ánh mắt nóng rực này dọa sợ… cái quỷ gì vậy? Ánh mắt của đại hán này vì làm khiến hắn cảm thấy hồi hộp như vậy.

Đại ca này… sẽ không phải?
Nghĩ như vậy, Nam Cung Vô Khuyết lập tức biến sắc, vô thanh vô tức lui về sau vài bước.
- Đại ca, thật xem trọng ngươi nha, cố lên… tranh thủ đột phá đến luyện đan sư nhị vân, hôm nào rảnh chúng ta luyện bàn kỹ xảo luyện đan ha.

Tiểu đệ đi trước một bước.
Nam Cung Vô Khuyết nói xong lập tức rời đi trong vòng vây của phần đông người gia tộc Nam Cung.
- A, hắn vẫn luôn được tiền hô hậu ủng như vậy, vẫn là đẹp trai như thế… Hắn còn muốn cùng ta luận bàn kỹ xảo luyện đan nữa… thật hạnh phúc mà!
Dương Mĩ Cắt nắm chặt nắm đấm, thần tình say mê nhìn theo bóng dáng Nam Cung Vô Khuyết rời đi, ngây ngất vạn phần.
Bỗng nhiên thần sắc trên mặt nàng cứng đờ.
- Từ từ… hắn vừa rồi gọi ta là cái gì? Đại ca?
Dương Mĩ Cát giật giật khóe miệng, nhất thời mặt không biểu tình.
Nhìn thấy Nam Cung Vô Khuyết rời đi, sau khi bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất, Dương Mĩ Cát mới nhớ tới mục đích của bản thân.
Trong lòng nhất thời nhảy dựng lên.

Làm sao ngay cả Vô Khuyết công tử cũng đến đây rồi? Bộ Phương lại làm nên chuyện gì khiến người ta oán trách sao? Tiểu điếm… chẳng lẽ thật sự đóng cửa rồi?
Sau khi tăng tốc bước chân, Dương Mĩ Cát rất nhanh đến cửa tiểu điếm.
Quả nhiên…
Nàng nhìn thấy tiểu tử Bộ Phương kia vậy mà kéo ghế dựa nằm dài trước cửa tiểu điếm.
Bộ dáng lười biếng này giống như sống không còn gì luyến tiếc, bị toàn thế giới ruồng bỏ…
Hắn như thế nào có bộ dáng này chứ? Cho dù nhà hàng không buôn bán được gì, ngươi cũng không thể trở nên cam chịu như vậy? Phải nhiệt tình niềm nở a! Việc buôn bán cần phải nhiệt tình một chút!
Dương Mĩ Cát hùng hổ đi tới chỗ Bộ Phương đang híp mắt.
Dường như cảm nhận được ánh mặt trời bị che khuất, Bộ Phương mở mắt, thấy được thân hình vạm vỡ của Dương Mĩ Cát.
- Đã lâu không gặp a.

Bộ Phương chào hỏi.
- Ngươi đang làm cái gì vậy? Tuy quán ăn Vân Lam của chúng ta đang ở trong nghịch cảnh nhưng chúng ta không thể bỏ cuộc.

Chúng ta phải có ước mơ, phải có hoài bão, phải có nhiệt tình! Như vậy mới có thể thực hiện tốt việc buôn bán, ta tin tưởng tài nghệ của ngươi! Ngươi là có thể nổi tiếng mà!
Dương Mĩ Cát với bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói với Bộ Phương.
Bộ Phương có chút mê mang, nữ nhân này đang nói cái gì.

Vì sao hắn không nghe hiểu câu gì cả.
Dương Mĩ Cát sau khi nói xong, trong lòng dễ chịu hơn một chút.

Nàng vẫn luôn có lòng tin với tiểu điếm, dù sao đây cũng là quán ăn của phụ thân nàng… Nàng cũng không hy vọng nó tiếp tục vắng vẻ như vậy.

Nhưng mà, sau khi nàng nói xong, bỗng nhiên cảm thấy không khí chung quanh trở nên khác lạ, giống như có vô số ánh mắt kinh ngạc dừng trên thân thể nàng.
Dương Mĩ Cát trừng lớn mắt, ngẩn đầu, nhìn ngắm xung quanh quán ăn.

Chỉ thấy từng ánh mắt trong quán ăn nhìn về phía nàng, tràn ngập ngạc nhiên và mê mang.

Thật hiển nhiên, nghe không hiểu lời nói của nàng không chỉ có một mình Bộ Phương, những người này đều nghe không hiểu.
- Á ha hả… các ngươi tiếp tục, đan phương ta mang theo đâu rồi? Ha ha…
Thật xấu hổ mà.
Vì sao trong tiểu điếm lại có nhiều người như vậy? Vì sao chứ!
Dương Mĩ Cát ngại ngùng cười, khiếp sợ trong lòng cũng bao phủ cả người nàng.
Trời ơi!
Nhiều khách hàng như vậy, quán ăn Vân Lam… đã sống lại rồi sao!
Không thể tin nổi! Bộ Phương làm sao làm được? Trong vòng vây của nhiều cửa hàng đan dược như vậy mà có thể mở ra một vùng trời… Khó trách lão bản của cửa hàng đan dược lúc trước lại ỉu xìu bĩu môi về phía tiểu điếm, thì ra là do việc làm ăn bị cướp đoạt.
Ưm…
Nghĩ vậy, ánh mắt Dương Mĩ Cát nhìn về phía thiếu niên nằm dài trên ghế càng thêm khiếp sợ.
Một quán ăn có thể cướp đoạt việc làm ăn của một cửa hàng đan dược?

Chuyện này… chuyện này làm sao có thể?
Nàng là đang nằm mơ sao? Vì sao lại phát sinh chuyện tình khó hiểu như vậy?
Từ từ! Còn có… tiểu điếm này vì sao hoàn toàn khác với lúc trước nàng ở đây?
Nhìn thấy trang hoàng trong tiểu điếm, nhìn thấy những bàn

ghế kia… hoàn toàn khác biệt với trước lúc nàng rời đi.
Cái bàn kia cũng không phải loại bàn giá rẻ nàng mua.
Bộ Phương đứng lên, nhìn thấy Dương Mĩ Cát trợn mắt há hốc mồm, uốn éo thân mình một chút, ngáp một cái, thuận tiện sờ sờ vỏ trắng mịn của Tiểu Bì nằm trên vai hắn.
- Sau khi ngươi rời khỏi, ta thoáng trang hoàng lại tiểu điếm này, dựa theo phương thức của ta lập nghiệp… Ừm, kinh doanh cũng không tồi.
Bộ Phương nói.
Kinh doanh cũng không tệ lắm? Bộ lão bản này cũng thật khiêm tốn a.
Trong đám thực khách có vài người chính là lão bản cửa hàng đan dược bên ngoài, nghe thấy lời này của Bộ Phương, khóe miệng giật mạnh.
Việc làm ăn của cửa hàng đan dược bọn họ dường như đều bị quán ăn này đoạt mất, cái ngày gọi là kinh doanh không tồi sao?
Ngươi có biết cơm chiên trứng ngươi mỗi ngày bán ra có thể vòng quanh Thiên Lam Thành này một vòng sao?
Lão bản cửa hàng đan dược tức giận, đành phát tiết lửa giận lên cơm chiên trứng thơm nức.
- Ngươi có thể tham quan một chút, ngoài phòng bếp ngươi không được đi vào, chỗ khác đều có thể nhìn ngắm.
Bộ Phương thản nhiên nói.
Phòng bếp là trọng địa, người bình thường không được phép đi vào, cho dù Dương Mĩ Cát từng là chủ nhân quán ăn này cũng không được.
Dù sao hiện giờ Bộ Phương mới là lão bản quán ăn này.
Dương Mĩ Cát nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Bộ Phương, gật đầu, bắt đầu đánh giá xung quanh quán ăn.
- Bộ lão bản, mang lên một phần cơm chiên trứng.
Một vị thực khách bước vào tiểu điếm, cười nói với Bộ Phương.
Các thực khách hiện giờ đều thật cung kính với quán ăn.
Ai bảo lão bản của tiểu điếm này là phu quân của Nam Cung nữ thần chứ… Tiểu điếm người ta có quan hệ thiên ti vạn lũ với Nam Cung Gia như vậy, cho nên bọn họ nếu có thể đến ủng hộ thì đều sẽ đến… Hơn nữa, thưởng thức món ăn của quán ăn này quả thật quá mỹ diệu, tuyệt vời đến mức khiến bọn họ hoàn toàn đắm chìm trong say mê.
Mỗi một lần đến quán ăn ăn cơm đều mang theo tâm tình vui sướng rời khỏi.
Kỳ thật như vậy… cũng rất tốt.
……
Gia tộc Nam Cung.
Một viện tử chiếm diện tích to lớn, nước suối chảy róc rách, lầu các đình đài, khiến cả viện tử này giống như bồng lai tiên cảnh.
Nam Cung Vô Khuyết đi vào trong viện.
Đại trưởng lão ôn hòa đi theo bên người hắn.
Hai người đi thật lâu, sau khi bước vào Truyền Tống Trận trong sân, Truyền Tống Trận lập tức nổi lên hào quang.
Thân hình hai người vặn vẹo trong Truyền Tống Trận, biến mất tại chỗ.
Thời điểm lần nữa xuất hiện, đã hiện lên trong một kiến trúc kim loại, cao ngất mấy chục tầng.

Kiến trúc này thật sự rất cao, Nam Cung Vô Khuyết đi ra khỏi Truyền Tống Trận, tới trước cửa sổ, nhìn xuống cả Thiên Lam Thành, hít sâu một hơi.
Đây là sản nghiệp của gia tộc Nam Cung, là tổng bộ của sản nghiệp gia tộc Nam Cung, mà vị trí của bọn Nam Cung Vô Khuyết chính là tầng cao nhất của kiến trúc này.
Nơi này được bố trí một trận pháp lớn như quảng trường.
Đây đều là Truyền Tống Trận đi xuyên qua bí cảnh Vân Hải.
Chung quanh Truyền Tống Trận đã có không ít cao tầng của gia tộc Nam Cung đứng sẵn.

Những người này có người là trưởng lão của gia tộc, có người là người phụ trách sản nghiệp gia tộc.
Bọn họ có người có thế lực hùng mạnh, có người có quyền thế ngập trời.
Đều là tồn tại uy danh hiển hách trong Thiên Lam Thành này.
- Thiếu chủ, mười vạn khối nguyên tinh Truyền Tống Trận cần đã bố trí xong rồi.

Truyền Tống Trận sắp mở ra, mời người đến chủ trì.
Đại trưởng lão ôn hòa nhìn Nam Cung Vô Khuyết, cười nói.
Các trưởng lão chung quanh cũng phụ họa theo, trên mặt đều lộ ra mỉm cười.
Mịm cười này… có chút dọa người.
Nam Cung Vô Khuyết nhíu mày, liếc mắt nhìn quét qua đám người này, cảm thấy hơi cổ quái.
Nhưng mà hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều, dù sao Truyền Tống Trận mở ra, phụ thân sẽ trở về, những người này cũng không dám có động tác lớn gì.
Cho nên hắn gật đầu, nâng bàn tay lên, một ngọn lửa tái nhợt xuất hiện.
Người chung quanh nhìn thấy Cửu U Vương Viêm trong tay Nam Cung Vô Khuyết, đôi mắt cũng trở nên tham lam!
Đây chính là thiên địa huyền hỏa sao!
Búng ngón tay, ngọn lửa màu tái nhợt thoát nhanh ra ngoài, nhảy vào trong trận pháp của Truyền Tống Trận.

Cả trận pháp bùng lên nguyên khí của nguyên tinh, những nguyên khí này giống như bị đốt cháy, sôi trào lên.
Quang mang thịnh vượng, chiếu rọi người chung quanh khiến tươi cười của những người này càng thêm sởn gai ốc.

………
Đại viện gia tộc Nam Cung, Nam Cung Uyển mặc váy dài, dáng người nóng bỏng bước đi vô cùng uyển chuyển.

Hai cặp đù trắng nõn giống như bạch ngọc, xinh đẹp và mê người.
Bỗng nhiên nàng hơi nhíu đôi mi thanh tú lại, không khỏi ôm lấy đôi g,ò bồng cao ngất của mình.
Trái tim đập kịch liệt, khiến cả người nàng không nhịn được sợ run.
Giống như có chuyện không hay đã xảy ra.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện