Nham thạch nóng chảy phun tung toé ra xung quanh.
Mass cảm giác cơ thể mình ngừng rơi xuống, hắn ổn định nhảy xuống trên mặt đất.
Không còn cảm giác nóng cháy khi chui vào dung nham, ngược lại hơi lạnh lẽo, mùi máu tươi nồng nặc khắp chóp mũi.
Mass cảm thấy lỗ chân lông trên người nở ra, có loại cảm giác hưng phấn lan tỏa khắp cơ thể.
Máu huyết trong người hắn bỗng nhiên càng thêm đỏ tươi yêu dị, tiên huyết chậm rãi chảy xuống.
Hắn bước mỗi bước, hình như có tiên huyết tán dật ra ngoài.
Hai người đi lại trong không gian yên tĩnh, Mass hơi híp mắt, trong đầu có một cỗ rung động mãnh liệt kêu gọi hắn đi về phía trước.
Mặc dù trước mắt là màu đỏ tươi không thấy bờ cuối, nhưng hắn lại có cảm giác hưng phấn ngày càng mãnh liệt.
- Sắp đến nơi.
Mass nói nhỏ, đôi mắt của cường giả bên cạnh hắn cũng hơi co rụt lại.
Bước một bước ra, tất cả mọi thứ trước mắt đều thay đổi.
Một toà tháp huyết sắc tàn xuất hiện trước mắt bọn họ.
Trên tháp còn có văn lộ lưu chuyển, huyết văn tràn ngập sự thần bí.
- Đó là Tháp Tu La sao?
Mass hỏi.
Mass biết Tháp Tu La là tàn tháp, nhưng khi hắn đứng ở đây nhìn vào, Tháp Tu La vẫn nguyên vẹn, chân khí lưu chuyển đáng sợ, đè nén hắn, làm chân khí của hắn không vận chuyển nổi.
Đó là áp chế của Tháp Tu La đối với cường giả Tu La Cổ Thành bọn họ.
Bỗng nhiên, đôi mắt Mass co rụt lại.
Bởi vì hắn phát hiện ở trước Tháp Tu La có một cánh cửa, ở đó có một bóng người.
Một bóng người khôi ngô, mái tóc màu đỏ như máu phất phơ.
Cặp mắt lạnh lẽo vô tình đang nhìn chằm chằm vào bọn hắn.
…
- Bộ Phương tiểu tử, Cẩu gia mới ngủ dậy, ngươi đã chọc phải người Minh Khư, ngươi đang chơi ta đúng không?
Giọng nói ôn hòa vang vọng trong đầu Bộ Phương.
Giọng nói này vang lên làm Bộ Phương ngẩn ngơ, mắt sáng rực lên.
Con chó Tiểu Hắc mập lười kia đã tỉnh rồi sao?
Không biết Tiểu Hắc đã ăn phải cái gì ở trong Hư Huyễn Linh Trạch, sau khi quay về Đế Đô, nó bắt đầu ngủ say, đã được một thời gian dài rồi.
Cuối cùng, bây giờ cũng đã tỉnh lại.
Hơn nữa, hình như con chó lười này rất quen thuộc Minh Khư.
Cả người Tiểu Bạch rực sáng, trận pháp trên người nó liên tục lóe lên, muốn tránh khỏi áp lực mà nữ nhân kia tạo ra.
Tên nhóc Tiểu Da hình như cũng có dấu hiệu thức tỉnh, móng vuốt liêm đao đang giật giật.
- Nữ nhân trong U Minh Thuyền là người đến từ Minh Khư, nhưng hình như ả ta không phải là kẻ dễ đối phó.
Cẩu gia nói.
Bộ Phương cảm thấy chân khí trong cơ thể mình vận chuyển nhanh chóng, trên đỉnh đầu hắn, ánh sáng màu trắng hội tụ lại, từ từ tạo thành một hình ảnh mơ hồ, hình ảnh con chó.
Đó chính là dáng vẻ của Cẩu Gia.
Tóc dài màu đen của nữ nhân kia nhanh chóng bay ra, giống như rễ cây liễu, không ngừng phất phơ trong hư không, chấn vỡ nát hư không.
Trên trán tái nhợt có một vết rách, giống như có một con mắt muốn mọc ra từ đó.
Rung động đáng sợ tràn ngập.
Nam Cung Huyền Hạc đã chạy thật xa, xông vào trong biển rộng, khởi động chân khí, leo lên linh thuyền, hắn chạy khỏi đảo nhỏ mà không quay đầu lại.
Hắn phải trốn, nếu không sẽ chết.
Nữ nhân kia quá kinh khủng!
Hơi thở kia như muốn đập bể cả hư không.
Cái loại cảm giác này, dù hắn dùng ba gồng xiêng chí tôn đi nữa, vẫn bị đập một phát chết tươi.
Hoàn toàn không cũng đẳng cấp.
U Minh Thuyền nguyền rủa, vậy mà hắn lại gặp phải.
Trong lòng Nam Cung Huyền Hạc rất tuyệt vọng, hắn không biết mình còn sống được bao lâu, nhưng hắn không muốn chết chút nào.
Đôi mắt lạnh như băng của nữ tử kia nhìn chằm chằm Bộ Phương, sát ý tràn ngập, một con mắt từ trên trán nàng hiện ra, từ từ mở, bắn ra một tia sáng.
Hư không gấp khúc, trực tiếp xông về phía Bộ Phương.
Ngọn lửa đen kịt bay ra xung quanh, nhảy múa như tinh linh.
Vạn Thú Viêm của Bộ Phương bị ép chui về trong cơ thể, không thể đối kháng lại nữ nhân kia.
Mà hư ảnh trên đầu hắn cũng bắt đầu bước chân ra.
Là bước chân mèo quen thuộc.
Một hư ảnh chó lại bước chân như mèo, phong cách của Cẩu Giả trước sau vẫn như một.
Ông!
Hư ảnh của Cẩu Gia chắn trước người Bộ Phương, nó giơ một chân lên.
Oanh!
Chùm sáng kia không có dấu hiệu dừng lại, đâm lên móng vuốt Cẩu Gia không hề lưu tình.
Toàn bộ đảo nhỏ rung động kịch liệt, giống như muốn bị chấn nát trong chớp mắt.
Sóng biển ngập trời, cuộn trào mãnh liệt, đất đá trên đảo nhỏ vỡ nát, mặt đất san bằng.
U Minh Thuyền bay trong hư không, cánh buồm đen kịt và âm trầm bay phấp phới.
Sợi tóc đen kịt của nữ nhân kia bay lượn, sắc mặt trắng bệch không chút biểu tình.
Bộ Phương cũng mặt không thay đổi nhìn.
Sóng khí không ngừng cuộn trào ở hai bên người hắn, nhưng không hề ảnh hưởng đến hắn chút nào.
Rất nhanh, ánh sáng đó tán đi.
Bụi bay cuồn cuộn, gió cuốn lên cao, sau đó lặng lẽ lắng xuống.
Hư ảnh Cẩu Gia vẫn bình tĩnh nhấc móng vuốt, mặc dù hơi mờ, nhưng vẫn đứng yên như cũ.
- Nữ nhân U Minh lưu vong trong bí cảnh, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói, đừng động tay động chân nữa.
Giọng nói ôn hòa của Cẩu Gia vang lên.
Ánh mắt của nữ nhân Hắc Thường Trực lạnh như băng, nhưng sau khi nghe được câu này thì hơi giật giật.
- Ngươi biết ta sao? Ngươi là ai?
Giọng nói khàn khàn lạnh như băng.
- Ta nhận ra ngươi, nhưng chuyện ta là ai thì ngươi không cần biết, ngươi cho ta mặt mũi một lần, sau khi về Minh Khư ta sẽ bù đắp cho ngươi.
Cẩu Gia thần bí nói.
Bộ Phương nghe nói xong những lời này thì liếc trắng mắt một cái, Cẩu Gia đúng là không biết xấu hổ.
Người ta còn chẳng biết ngươi là ai, dựa vào cái gì mà cho ngươi mặt mũi?
Con mắt trên