Tháp Tu La sống lại.
Biển tiên huyết rộng lớn kia cuối cùng cũng làm cho Tháp Tu La khôi phục được một ít uy năng, mặc dù vẫn tàn khuyết như trước, nhưng uy áp bạo phát ra lại vô cùng cường đại.
Máu tươi trên người huyết nhân cũng từ từ tán ra.
Cuối cùng lộ ra một khuôn mặt đỏ bừng, khuôn mặt liên tục thay đổi, giống như có vô số linh hồn dung hợp tạo thành.
Ở miệng khe, một bóng người ướt nhẹp bò vào, chính là Mass bị đánh trọng thương.
Mass nhìn thấy huyết nhân, đôi mắt trừng lớn.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy khuôn mặt huyết nhân, nói chắc khác, là một khuôn mặt trong số những khuôn mặt đang biến đổi.
Bởi vì khuôn mặt đó không hề xa lạ gì, thậm chí có thể nói là khắc sâu trong ký ức.
Bởi vì khuôn mặt này không phải là ai khác, là của Đoạn Linh đã trộm Tháp Tu La đi!
Không phải nói Đoạn Linh đã chết rồi sao? Chết trong nơi thí luyện ở Đại Hoang Tông, ngay cả Tu La Cổ Thành cũng công nhận tin tức đó là thật.
Nhưng khuôn mặt của huyết nhân cũng là mặt của Đoạn Linh.
Ong ong ong.
Huyết nhân gào thét, mặc dù khuôn mặt hắn liên tục thay đổi, nhưng con ngươi thì vẫn giống như cũ.
Thịt mỡ trên người Cẩu Gia run lên, nó cảm thấy có vài phần quái dị.
Bởi vì nó nhớ kỹ, rõ ràng trước đây Đoạn Linh bị một móng chó của hắn đập nát, chết đến mức không thể chết lại, vì sao bây giờ vẫn xuất hiện trước mặt hắn.
Mà Đoạn Linh cũng không hề nhớ nó?
Trong U Minh Thuyền, Nam Cung Vô Khuyết chật vật leo ra ngoài buồng nhỏ, bò lên trên boong thuyền.
Lực lượng áp bách trên người hắn, làm cho hắn di chuyển cực kỳ khó khăn.
Nam Cung Vô Khuyết vừa leo lên đến boong thuyền, hắn liếc mắt đã nhìn thấy được huyết nhân, bởi vì giây phút này huyết nhân gần như trở thành trung tâm của trời đất.
Vô số năng lượng hội tụ về phía hắn.
Mặc dù gương mặt đó không ngừng thay đổi, nhưng đôi mắt Nam Cung Vô Khuyết vẫn co rụt lại, khiếp sợ không nói nên lời.
Bởi vì đơn giản là trong số những gương mặt kia, có một gương mặt mà hắn vô cùng quen thuộc.
- Phụ thân?
Nam Cung Vô Khuyết sợ hãi rống to.
Đó là khuôn mặt của Nam Cung Vọng Thiên! Chính là Nam Cung Vọng Thiên!
Lẽ nào phụ thân còn sống? Nam Cung Vô Khuyết nghĩ đến một khả năng không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng trái tim vui mừng của hắn nhanh chóng lạnh xuống, bởi vì hắn phát hiện trên người huyết nhân không hề có chút khí tức nào của Nam Cung Vọng Thiên.
Huyết nhân cho hắn một cảm giác xa lạ, cực kỳ xa lạ.
Vì sao lại như vậy?
Bộ Phương nghe được tiếng gào của Nam Cung Vô Khuyết, hắn dừng việc nói liên tục với U Minh Nữ lại, quay đầu nhìn về phía Thuyền U Minh, lập tức nhìn thấy Nam Cung Vô Khuyết ăn mặc xốc xếch, ghé lên boong thuyền.
- A? Nam Cung Vô Khuyết?
Bộ Phương ngạc nhiên.
Con ngươi của U Minh Nữ di chuyển, ánh mắt nhìn lên người Nam Cung Vô Khuyết, khí tức lạnh lẽo.
- Quay về!
Nàng vung tay lên, năng lượng phát ra, làm cho Nam Cung Vô Khuyết đang chật vật bò cảm giác có một cỗ lực lượng đánh lên người.
Hắn bị cỗ lực lượng này đánh lui vào trong buồng nhỏ.
- Đừng mà! Để ta hít chút không khí mới mẻ đi!
Nam Cung Vô Khuyết tỉnh hồn lại, trong lòng rất tuyệt vọng, khuôn mặt sống không còn gì luyến tiếc, hắn tưởng mình sắp bắt được mép thuyền, lại bị cỗ lực lượng kia đánh về buồng nhỏ.
Bộ Phương nhíu lông mày kinh dị, dùng ánh mắt cổ quái nhìn U Minh Nữ.
Nữ nhân này có ý gì?
Đang muốn chơi trò nuôi nhốt với Nam Cung Vô Khuyết sao?
Lẽ nào nàng coi trọng Nam Cung Vô Khuyết, nên bắt đối phương làm áp người chèo thuyền quân?
Cũng không phải, có lẽ nữ nhân này nhìn Nam Cung Vô Khuyết khó chịu, nên muốn giày vò hắn thêm thôi.
Ngay cả hắn đôi khi cũng muốn dẫm một chân lên mặt Nam Cung Vô Khuyết.
- Đối xử tốt với hắn một chút, dù sao hắn cũng là nam nhân tốt.
Bộ Phương suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói thật.
U Minh Nữ liếc mắt nhìn Bộ Phương, sắc mặt không thay đổi.
Nhưng Bộ Phương vẫn nhìn thấy sự hoang mang trong mắt đối phương.
- Câm miệng.
U Minh Nữ lạnh lùng nói.
Bộ Phương cảm giác được sắc mặt tái nhợt của U Minh Nữ có chút đen lại.
- Được rồi, chúng ta vẫn nên thảo luận nên ăn trứng Phượng Hoàng thế nào đi, thật ra làm thịt cuộn trứng cũng tốt, vừa có dinh dưỡng, mà mùi vị cũng rất được.
Bộ Phương nhếch khóe miệng, nói.
Cẩu Gia ngáp một cái, nó đứng thẳng lên, nhìn huyết nhân đang hấp thu năng lượng.
Nói đúng ra thì đối phương chẳng phải là người nữa.
Ánh mắt của Cẩu Gia lợi hại mức nào, liếc mắt đã nhìn thấu huyết nhân, kẻ này chắc là linh khí Tháp Tu La được tạo ra nhờ hấp thu hai tinh phách.
Đoạn Linh bị hắn đánh bẹp, sau đó tàn hồn bị tháp nhỏ cuốn vào, có lẽ tòa tháp nhỏ màu đen trước đây là Tháp Tu La rồi.
Crack!
Máu tươi ngưng tụ, Tháp Tu La tỏa ra ánh sáng, ánh sáng chiếu lên người huyết nhân, tạo ra một bộ áo giáp huyết sắc.
Áo giáp làm cho cơ thể cao ngất của huyết nhân càng thêm rõ ràng.
- Con chó đáng ghét! Chết đi!
Huyết nhân trừng lớn mắt, khí thế ngập trời, sức mạnh tinh thần rung động, năm xiềng xích huyết sắc run lên, va chạm vào nhau.
Xoát!!
Phảng phất có một tia sáng huyết sắc lóe lên.
Huyết nhân mặc huyết giáp xuất hiện trước mặt Cẩu Gia.
Hắn đánh một quyền ra, trong một quyền này ẩn chứa lực lượng cường đại, ngay cả không khí cũng bị đánh vụn.
- A? Hình như tốc độ nhanh hơn?
Cẩu Gia nháy mắt chó, nhìn quyền phong gào thét, gió lớn làm thịt mỡ trên mặt nó run lên, kinh dị nói một câu.
Huyết nhân hừ lạnh, ánh mắt lạnh băng, sát ý tận trời.
Oanh!
Đánh một quyền lên chỗ Cẩu Gia đứng, cuối cùng bạo tạc.
Năng lượng từ vị trí đó gào thét ra ngoài, làm không khí xung quanh bị cắt nát.
Một quyền đánh không trúng?
Huyết nhân cảm giác không đúng, hắn đứng trong hư không, khuôn mặt liên tục thay đổi, lúc thì biến thành khuôn mặt dữ tợn của Đoạn Linh, lúc thì biến thành khuôn mặt anh khí của Nam Cung Vọng Thiên.
Cẩu Gia với bước chân mèo ưu nhã xuất hiện cách đó không xa, nó bình tĩnh nhìn huyết nhân.
Vừa rồi tốc độ của huyết nhân rất nhanh, gần như nhanh hơn gấp ba lần, tốc độ ra quyền cũng sắp đạt đến cực hạn.
Nhưng vẫn bị Cẩu Gia tránh thoát.
Được Tháp Tu La tăng phúc, huyết nhân trở nên rất