U Minh Nữ gấp gáp muốn ăn Cơm Long Huyết mà Bộ Phương nấu lần nữa, không chỉ vì tinh khí nồng nặc ẩn chứa trong cơm nhiều hơn những thiên tài địa bảo ngoài kia, mà còn vì món ăn đó quá tuyệt vời.
Cái cảm giác rung động từ tận đầu lưỡi này quá tuyệt, làm cho cả người nàng phải run rẩy.
Cảm giác đó làm cho người ta nghiện, vì thế nàng muốn ăn Cơm Long Huyết mà Bộ Phương nấu lần nữa.
So với sự nóng lòng của U Minh Nữ, Bộ Phương lại cảm thấy nhức trứng.
Không phải hắn không muốn làm, mà là không còn nguyên liệu nấu ăn nữa.
Gạo Long Huyết vẫn còn, nhưng nếu chỉ dựa vào gạo Long Huyết thì không thể phát huy được hết mùi vị của món ăn, không có Huyết Quan thêm vào, mùi vị không chỉ kém hơn một phần.
Đương nhiên, nếu chỉ chiên cơm Long Huyết bình thường, Bộ Phương cũng có thể làm được.
Thậm chí còn làm rất ngon, đây không phải là việc gì khó khăn đối với hắn.
Nhưng nếu không có Huyết Quan, vậy thì không thể cung cấp đủ tinh khí cho U Minh Nữ.
Không thể làm cho thực khác thể nghiệm món ăn hoàn mỹ nhất, đây là một loại nhục nhã đối với trù sư.
Tất nhiên Bộ Phương sẽ không cho phép bản thân làm ra loại món ăn như vậy.
Đôi mắt đen nhánh của U Minh Nữ nhìn thẳng vào Bộ Phương, làm cho hắn cảm thấy hơi sợ hãi, trong đôi mắt đơn thuần kia tràn đầy sự mong chờ.
Bộ Phương cảm giác nếu hắn mở miệng từ chối thì đúng là tội ác.
- Tiểu tử Bộ Phương, không phải ngươi có Tử Tủy Tinh Nguyên sao?
Không biết từ lúc nào, Cẩu Gia nằm sấp ngủ bên cạnh lại đi đến bên người Bộ Phương, nói nhỏ một câu.
Tử Tủy Tinh Nguyên?
Đôi mắt Bộ Phương sáng ngời, mặc dù hắn không có Huyết Quan, nhưng hắn lại có Tử Tủy Tinh Nguyên, thiên tài địa bảo này còn quý giá hơn cả huyết quan, tinh khí của Tử Tủy Tinh Nguyên cực kỳ nồng nặc và sung túc, dù sao trước đó U Minh Nữ cũng vì nó mà giận dữ.
Bộ Phương nghĩ thông suốt, ánh mắt hắn nhìn qua Cẩu Gia bên cạnh.
Hắn tuyệt đối chắc chắn rằng con chó lười này nhắc đến Tử Tủy Tinh Nguyên không có mục đích tốt lành gì.
Lúc này Bộ Phương phát hiện ra, lâu ngày không gặp, con chó này trở nên nhỏ mọn rất nhiều.
- Tử Tủy Tinh Nguyên đúng là thứ bổ dưỡng, cho dù không cần nấu nướng, ăn sống cũng có mùi vị rất được, hơn nữa tinh khí nồng nặc của nó có hiệu quả rõ rệt đối với việc hóa giải trở chú trên người U Minh Nữ.
Cẩu Gia bên cạnh phổ cập khoa học cho Bộ Phương biết.
U Minh Nữ bên cạnh nghe Cẩu Gia nói, đôi mắt cũng trở nên sáng ngời.
Bộ Phương im lặng, hắn cảm giác lạ lạ ở chỗ nào.
- Ngươi nói rất có lý, nhưng chúng ta vẫn nên tìm cách rời khỏi bí cảnh Vân Hải đã, sau khi rời khỏi đây ta sẽ nấu cho nữ nhân kia.
Bộ Phương nói xong, hắn bước đi về phía trước không quay đầu lại.
U Minh Nữ hơi lo lắng, chiếc đùi đẹp thon dài cất bước đi theo sau Bộ Phương.
- Lão Bộ, đây là con chó mập ngươi nuôi trong nhà sao? Không có ai ở nhà trông quán nữa à?
Nam Cung Vô Khuyết nhìn thấy Cẩu Gia thì đôi mắt sáng lên.
Ấn tượng đầu tiên của hắn là con chó này thật là béo.
Ấn tượng thứ hai là con chó mập như thế, thịt chắc rất ngon.
Nam Cung Vô Khuyết từng trộm chó ở Đan Tháp, nên nhìn thấy con chó mực này thì theo bản năng muốn sờ.
Trộm chó đúng là việc rất kí,ch thích.
Nhưng lúc hắn nhìn đến Hắc Thường Trực đi theo sau lưng Bộ Phương, cả người lập tức run lên.
Hắn bị nữ nhân này dọa cho có bóng ma rồi.
Cẩu Gia cảm giác được ánh mắt Nam Cung Vô Khuyết không tốt lành gì, nó nhếch khóe miệng, lười so đo với tên ngốc này.
- Chúng ta phải làm gì mới rời khỏi bí cảnh được?
Bộ Phương không trả lời vấn đề của Nam Cung Vô Khuyết, hắn hỏi ngược lại.
Muốn rời khỏi bí cảnh này phải nhờ Nam Cung Vô Khuyết giúp đỡ.
Mặc dù người này hơi ngốc một chút, nhưng tốt xấu gì cũng là người thừa kế của Nam Cung Gia, chắc chắn hiểu rõ bí cảnh hơn bọn họ nhiều.
Nếu biết cách đi vào thì chắc chắn biết cách đi ra.
- Vừa vào đã muốn ra rồi sao?
Nam Cung Vô Khuyết nghe đến vấn đề này, ngây cả người.
Vì sao lại muốn đi ra?
Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ cuộc đại chiến trong bí cảnh đã kết thúc, toàn bộ cơ duyên đã bị cướp đoạt xong?
- Đúng vậy, không thì chờ đây làm gì?
Bộ Phương nhàn nhạt nhìn hắn, trả lời.
Nam Cung Vô Khuyết nhìn thoáng qua U Minh Nữ, bỗng nhiên hắn có xúc động muốn liều mạng với nữ nhân này.
Lão tử khổ sở đi vào trong bí cảnh này là để tìm cơ duyên, để làm vốn liếng để cướp lại vị trí gia chủ Nam Cung Gia.
Nhưng nữ nhân này thì làm cái gì?
Nàng bắt hắn vào trong buồng nhỏ lạnh lẽo trên thuyền, thỉnh thoảng liếm hắn.
Kết quả thế nào?
Hắn đã bỏ lỡ hết tất cả cơ duyên.
Hóa ra hắn đi bí cảnh để nhìn người ta sao?
Cái loại đặc biệt đi cổ vũ!
Vì sao toàn bộ thế giới đều muốn tổn thương hắn?
Giống như có một mũi tên vô hình đâm thủng trái tim, làm cho đôi mắt Nam Cung Vô Khuyết nhịn không được rơi nước mắt.
Bộ Phương không hiểu vì sao tên kia lại khóc?
Mới bao lâu không gặp, tên ngốc này đã trở nên thích khóc như nữ nhân rồi.
Người khác đi bí cảnh để cướp cơ duyên, tên ngốc này vào bí cảnh để đổi tính?
- Muốn rời khỏi bí cảnh rất đơn giản, trong bí cảnh có một trận pháp, chính là truyền thống trận Nam Cung Gia tạo ra, trận pháp này đủ để đưa chúng ta rời khỏi bí cảnh Vân Hải.
Nam Cung Vô Khuyết vừa lau nước mắt vừa khổ sở nói.
Trong lòng bé rất đau, nhưng bé không nói.
- Truyền thống trận sao?
Bộ Phương gật đầu, có truyền thống trận thì dễ rồi.
- Ngươi có thể tìm được vị trí của truyền thống trận không? Dẫn chúng ta qua đó ta sẽ nấu cho ngươi Cơm Long Huyết phiên bản cường hóa.
Bộ Phương quay đầu nói với U Minh Nữ luôn đi sau lưng hắn.
U Minh Nữ gật đầu, nàng giơ bàn tay lên, cánh buồm đen kịt căng lên, tạo ra một trận gió lớn, phá vỡ sóng biển, đi nhanh về phía trước.
- Chờ một lát là có thể thấy truyền thống trận kia.
U Minh Nữ nói.
- Nhớ ký lời nói của ngươi!
Bộ Phương nhàn nhạt gật đầu.
Nam Cung Vô Khuyết thổi sợi tóc trước mũi, hắn hất mái tóc đỏ, sau đó kéo Bộ Phương qua bên cạnh, hỏi vài chuyện xảy ra trong bí cảnh.
Mặc dù hắn vào bí cảnh Vân Hải chỉ để làm nền.
Nhưng dù sao cũng đã đi vào, phải biết chuyện xảy ra bên trong, nếu có người hỏi