Đại viện gia tộc Nam Cung.
Diện tích rộng lớn, bên trong đầy các đình đài lầu các, nước chảy róc rách, tự nhiên dào dạt.
Nam Cung Vô Khuyết vừa bước vào gia tộc đã cảm thấy không khí xơ xác tiêu điều, điều này khiến hắn không khỏi nheo mắt.
Bước vào trong phủ, có mấy thủ vệ từ xa nhìn thấy Nam Cung Vô Khuyết, nhất thời bị dọa quay đầu bỏ chạy, không tiến lên chặn lại Nam Cung Vô Khuyết, giống như gặp phải con mãnh thú gì rất đáng sợ
Hiện giờ Nam Cung Huyền Hổ còn đang chìm đắm trong bi thương mất đi Nam Cung Huyền Hạc, khi thủ hạ nói cho hắn Nam Cung Vô Khuyết đã trở về, đang đi tới chỗ bọn họ, Nam Cung Huyền Hổ đắm chìm trong bi thương nhất thời trừng lớn hai mắt, tức giận trào dâng.
Hắn vỗ một chưởng lên ghế, chân khí mạnh mẽ đập ghế dựa chia năm xẻ bảy.
- Thằng nhãi con này còn dám trở về? Đại ca của ta đã chết trong bí cảnh rồi, thằng nhóc này sao vẫn còn sống?
Nam Cung Huyền Hổ sát khí tận trời, mang theo vài thủ hạ đi ra khỏi đại sảnh.
Xa xa, Nam Cung Vô Khuyết chậm rãi đến, phiêu dật vạn phần.
Mái tóc đỏ bay nhẹ trong gió, nhẹ nhàng bay bổng, giống như ngọn lửa đang bùng cháy.
Khí thế Nam Cung Huyền Hổ mãnh liệt, bước ra mỗi bước, mặt đất đều sẽ chấn động.
Vô số bụi mù lăn lộn, hơi thở tăng cao, hai xiềng xích sau lưng nhất thời hiện lên.
- Nam Cung Vô Khuyết… ngươi còn dám trở về tìm chết?
Nam Cung Huyền Hổ quát lớn nói, giống như trống chiều chuông sớm, quanh quẩn trong cả gia tộc Nam Cung.
Nam Cung Uyển bị nhốt trong một gian phòng nhỏ, trong phòng mộc mạc vạn phần, mà tiếng hô này vừa lúc truyền vào tai Nam Cung Uyển.
Nàng không khỏi mở đôi mắt xinh đẹp, lông mi thật dài run lên.
Nam Cung Vô Khuyết đã trở lại?
Hắn đánh thắng được ba huynh đệ Nam Cung Huyền Hạc sao…
Trong lòng Nam Cung Uyển hơi lo lắng, nàng căn bản không biết Nam Cung Huyền Hạc và Nam Cung Huyền Ưng đã chết rồi.
……….
Khóe miệng Nam Cung Vô Khuyết nhếch lên, lạnh nhạt nhìn Nam Cung Huyền Hổ khí thế như hồng.
Phá vỡ hai sợi gông xiềng Chí Tôn, tu vi này quả thật rất mạnh.
Nhưng Nam Cung Vô Khuyết cũng không sợ, dù sao hắn cũng đã phá vỡ hai sợi gông xiềng Chí Tôn, tuy chỉ mới phá nhưng hắn là thiên tài a.
Cảnh giới đồng dạng lại không thể cười nhạo, vậy hắn còn là thiên tài gì.
Cho dù đã không còn thiên địa huyền hỏa, Nam Cung Vô Khuyết vẫn có thực lực để kiêu ngạo.
Khi Nam Cung Vô Khuyết thể hiện tu vi của mình, Nam Cung Huyền Hổ lập tức sợ hãi cả kinh.
Thằng nhãi con này vậy mà phá vỡ thêm một sợi gông xiềng Chí Tôn!
Xem ra ở trong bí cảnh, tiểu tử đã chiếm được vật tốt.
Nghĩ vậy, Nam Cung Huyền Hổ lại thấy đau buồn.
Đại ca Nam Cung Huyền Hạc của hắn chết thê thảm trong bí cảnh, nhưng Nam Cung Vô Khuyết lại chiếm được cơ duyên, tu vi có đột phá.
Người so với người thật tức chết người!
Càng như vậy, Nam Cung Huyền Hổ càng muốn diệt sát Nam Cung Vô Khuyết!
Chết đi!
Một tiếng quát lớn, Nam Cung Huyền Hổ bạo xông ra.
Mâu quang của Nam Cung Vô Khuyết cũng lạnh lùng, đã lúc tính toán nợ cũ rồi.
Giết!
Hai người cứ như vậy chiến đấu với nhau, chân khí dâng lên, khí kình nổ vang.
Xiềng xích chân khí lay động trong hư không, hai người chiến đấu, từng quyền đánh lên thịt, mỗi một quyền đều khiến mặt đất chấn động.
Nhóm thủ vệ Nam Cung gia tộc nhìn đến kinh hãi, không dám gia nhập, loại chiến đấu trình độ này, không phải bọn họ có thể nhúng tay vào.
Bọn họ có thể làm chỉ là nhìn từ xa, chờ đợi kết quả cuối cùng.
……
Quán ăn Vân Lam.
Đội ngũ xếp hàng thật dài, không ít thực khách đều hưng trí bừng bừng bước vào trong tiểu điếm.
Bọn họ phát hiện nữ nhân tóc đen dài thẳng kia lại trở thành người phục vụ của tiểu điếm, điều này khiến không ít thực khách giống như dâng trào nhiệt huyết.
Nhưng Tiểu U từ nhò đã cảm giác xa cách, vẫn làm không ít người trở nên không yên, nhưng loại cảm giác kí.ch thích này cũng khiến các thực khách càng thêm hưng phấn.
Bọn họ bao vây xung quanh Tiểu U nói không ngừng, ánh mắt không ngừng đảo qua thân hình lả lướt hấp dẫn của Tiểu U, đặt biệt cặp đùi đẹp thẳng tắp trắng nõn kia hấp dẫn ánh mắt không ít người.
Tiểu U lạnh lùng đứng tại chỗ, ánh mắt đảo qua nhóm người.
Đôi mắt tối đen của nàng trở nên càng thêm thâm thúy.
Nàng không quen thuộc những ánh mắt tham lam này, cũng không thích loại ánh mắt tham lam này.
Chân khí màu đen chậm rãi trào dâng từ trên thân thể hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, lời nói lạnh như băng cất lên.
- Gọi món ăn… hoặc là… cút.
Lời của nàng vẫn luôn lời ít ý nhiều như vậy.
Tư thái lạnh như băng này càng khiến thực khách thêm hưng phấn.
Nữ thần cao lãnh, quả thực khiến người ta say mê.
Còn hơn dịu dàng quyến rũ của Nam Cung Uyển, cao lãnh, lạnh lùng của Tiểu U càng khiến thực khách kích động và kíc.h thích.
Loại tư thái cao lãnh này càng kích phát dụ.c vọng chinh phục trong đáy lòng bọn họ.
Một thực khách vui mừng đứng lên, đến bên người Tiểu U, híp mắt cười nói:
- Gọi món ăn sao, đương nhiên gọi món ăn rồi… không biết mỹ nữ có thể bồi ca uống vài chén không?
Uống vài chén?
Mái tóc dài thẳng đen bay lên, con ngươi lạnh như băng khẽ chuyển, đối mắt với tên thực khách kia.
Xa xa, Cẩu gia đang nằm ngủ say dưới gốc cây Ngộ Đạo Thụ, bỗng nhiên mở mắt chó nhập nhèm, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng thực khách tìm đường chết này.
Ngáp một cái, lắc đầu, lại tiếp tục nằm ngủ.
Đùa giỡn U Minh Nữ… ai con mẹ nó cho ngươi dũng khí?
Áp lực… áp lực khủng bố giống như tòa núi lớn nguy nga đột nhiên áp bách xuống, khiến vẻ mặt trộm cười và tham lam của thực khách kia lập tức cứng đờ.
Trong mắt hắn, nữ thần cao lãnh kia giống như trở thành ác ma.
Uy lực áp chế trầm trọng khiến trái tim hắn đập phập phồng, kịch liệt, khó hô hấp.
Nữ nhân này… thật đáng sợ!
Tiểu U nâng lên bàn tay thon dài, chậm rãi bóp cổ thực khách.
Cả người thực khách đều nổi da gà, lạnh như băng, bàn tay lạnh như băng của nữ thần kia giống như khối hàn băng lạnh lẽo, muôn đời không tan, đụng lên da thịt hắn, khiến da thịt hắn giống như mất đi tri giác!
Đây là cái quái gì?
Thực khách cảm thấy một bóng ma tử vong bao phủ trong lòng hắn.
Cảm giác tử vong khiến cả người hắn đều sợ run.
Các thực khách quanh mình cũng ngây dại, không biết vì