Dáng người của Nam Cung Uyển lay động, cặp đùi đẹp thon dài đẫy đà trắng nõn, hấp dẫn ánh mắt người.
Nàng tìm vị trí ngồi xuống, nâng chân trái lên, đặt lên đùi phải, làn váy xẻ tà buông thả, lộ ra cặp đùi đẹp mê người.
Các thực khách nhìn đến trừng lớn mắt.
Đát đát đát.
Tiểu U đến như thường lệ, nàng hiện giờ vô cùng quen thuộc chuyện gọi món này.
- Ăn cái gì, gọi.
U Minh Nữ lạnh nhạt nói, thanh âm lạnh băng.
Nam Cung Uyển không lập tức gọi món mà ngẩng đầu, tóc mái đỏ xẹt qua đôi mắt nàng, ánh mắt dừng trên người Tiểu U.
Không thể không nói, nữ nhân trước mắt này thật sự rất đẹp, cho dù là Nam Cung Uyển cũng kinh thán!
Mái tóc đen nhánh, váy dài đen sẫm, đôi mắt đen ngòm, hơn nữa làn da còn trắng hơn mình… Loại cảm giác xông kích vào thị giác này khiến trong lòng Nam Cung Uyển không nhịn được xuất hiện mấy phần tự hổ thẹn.
Tiểu U đợi nửa ngày, không nghe thấy âm thanh gọi món, nhất thời nhíu đôi mi xinh đẹp, nhìn về phía thực khách.
- Gọi món, không gọi… cút.
Tính tình của U Minh Nữ cũng không có gì tốt, dù sao cao ngạo như nàng, nếu không phải vì mỹ thực, làm sao có thể hạ mình làm người phục vụ ở đây.
Những người trước mắt, thuận tay đều có thể vỗ chết.
- Ngươi là người phục vụ Bộ lão bản mới mời đến sao? Thật có hơi nóng tính a.
Đôi môi đỏ mọng của Nam Cung Uyển nhếch lên, ánh mắt nheo lại độ cung nguy hiểm, thản nhiên nói.
Hửm?
Gương mặt không chút biểu tình của Tiểu U hơi run lên, giống như cảm thấy một chút địch ý.
Kinh ngạc liếc mắt nhìn nữ nhân trước mắt, nữ nhân này rất xinh đẹp nhưng không có đẹp bằng mình.
- Gọi Bộ lão bản ra… ta muốn tìm hắn gọi món.
Nam Cung Uyển khẽ cười, ngón tay giơ lên, đặt lên đôi môi đỏ mọng của mình, nói.
Có ý tứ gì? Đến gây sự sao?
Ánh mắt Tiểu U trở nên tối đen mà sâu xa, nhìn Nam Cung Uyển, một cỗ áp lực vô hình nhất thời hiện lên.
Đôi mắt tối đen kia phản chiếu vào trong mắt Nam Cung Uyển, dần dần trở nên giống như hắc