Ngươi chính là ông chủ tiệm nhỏ làm nữ nhi của ta bị thương, còn nói có thể cứu con gái ta?
Tiếu Mông tựa như cười mà không phải cười hỏi, lời nói của hắn mang theo một chút lạnh lùng. Hắn thật muốn nhìn một chút xem ông chủ tiệm nhỏ này rốt cuộc có cái gì thần kỳ.
Tổn thương của Yên Vũ… ngay cả ngữ y hoàng cung cũng chỉ có thể tạm thời giữ lại mạng sống. Tên đầu sỏ gây nên nhà ngươi có bản lĩnh gì mà giám xuất khẩu cuồng ngôn nói có thể chữa trị?
Bộ Phương vừa mới ôm Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu đi ra nghe được câu hỏi của Tiếu Mông lập tức ngây người.
Chẳng lẽ vị đại thúc trước mắt này chính là phụ thân của Yên Vũ. Ánh mắt Bộ Phương khẽ híp liếc nhìn người đàn ông này. Nói thật, gien của Tiếu gia thực sự rất tốt, cả nhà đều là soái ca mỹ nữ.
- Ồ đúng! Ta chính là ông chủ tiệm nhỏ mềm yếu kia.
Bộ Phương lạnh nhạt trả lời.
Hắn đi tới vị trí bàn Tiếu Mông, đem Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu đặt lên, nói:
- Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu của ngươi, mời từ từ thưởng thức.
Tiếu Mông hờ hững nhìn Bộ Phương, một tay đè xuống nắp bình, lạnh lùng nói:
- Thương thế nữ nhi của ta do ngươi gây ra, lẽ nào ngươi không muốn giải thích một chút hay sao?
- Giải thích cái gì? Quán của ta mặc dù nhỏ, vị trí lại hẻo lánh, thế nhưng vẫn có quy định của nó. Nàng ta đánh nhau ở trong quán nhỏ, phải chuẩn bị trước tâm lý chính mình sẽ bị thương mới đúng.
Bộ Phương liếc nhìn Tiếu Mông, bình thản trả lời.
Câu trả lời của hắn ngược làm cho Tiếu Mông hơi chững lại, sau đó nụ cười trên mặt hắn càng đậm hơn:
- Đã rất nhiều năm nay không có người nào dám nói chuyện như vậy với ta… Nếu ngươi đã biết ta là phụ thân Yên Vũ, chắc hẳn cũng biết thân của phận ta.
- Dựa vào tu vi ta, san bằng cái quán nhỏ này của ngươi… chỉ giống như lật bàn tay. Ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi? Hủy diệt quán nhỏ này?
Nói đến lời cuối cùng, cả người Tiếu Mông tỏa ra một cỗ uy áp mạnh mẽ, uy áp này giống như thiên địa phóng thích, toàn bộ không gian ở đây đều trở nên vô cùng nặng nề.
Âu Dương Tiểu Nghệ sắc mặt trắng bệch, hốt hoảng vội vàng lui về phía sau, Tiếu bá bá nổi giận… Rất đáng sợ.
- Ồ! Ngươi muốn phá hủy quán nhỏ của ta?
Đối mặt với uy áp khổng lồ từ Tiếu Mông, Bộ Phương chỉ bình thản ồ lên một tiếng, sau đó nghiêm túc nói:
- Ngươi không làm được.
Mặc dù uy áp như núi, khí thế như rồng, nhưng khi ở trong quán nhỏ Bộ Phương hoàn toàn không có một chút áp lực nào. Có hệ thống ở đây, tất cả uy áp đều là gió thoảng mây bay.
Câu trả lời của Bộ Vân làm mọi người bất ngờ.
Âu Dương Tiểu Nghệ ngẩn người, sau đó tràn đầy kính nể nhìn ông chủ thối. Mặc dù có chút liều lĩnh, nhưng thời điểm ông chủ thối nói ra câu kia thật sự rất đẹp trai.
- Ta không làm được?
Tiếu Mông đứng lên, tức giận cười gằn, lấy tu vi Thất phẩm Chiến Thánh của hắn lại không san bằng được một cái quán nhỏ trong hẻm?
Chỉ trong chớp mắt, Bộ Phương cảm thấy hoa mắt, thân hình Tiếu Mông liền xuất hiện trước mặt hắn. Khuôn mặt anh tuấn kia chỉ cách hắn không tới một tấc. Trên người Tiếu Mông tỏa ra hàn ý làm lỗ chân lông Bộ Phương hơi co lại.
- Chỉ là Tam phẩm Chiến Cuồng, giọng điệu ngược lại rất tốt. Cho ta xem một chút vốn liếng giúp ngươi ngông cuồng đi.
Tiếu Mông lãnh đạm nói, giơ lên một tay hướng về phía Bộ Phương nắm lại.
Bộ Phương lạnh nhạt nhìn chằm chằm Tiếu Mông, bầu không khí nháy mắt trở nên căng thẳng.
“Ầm!”
Bộ Phương lui về sau hai bước, một chưởng này của Tiếu Mông cũng không chụp lên hắn mà là vô vào trên người Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch giơ lên bàn tay máy móc, chặn lại một chưởng này của Tiếu Mông. Vị trí hai chưởng đụng nhau bốc lên khói xanh.
- Người gây chuyện, lột sạch quần áo cho thiên hạ nhìn.
Đôi mắt Tiểu Bạch chớp lên ánh sáng màu đỏ, âm thanh máy móc không có chút cảm xúc nào vang lên.
Ánh mắt Tiếu Mông lóe lên tinh mang, chăm chú nhìn Tiểu Bạch. Cái khôi lỗi này đã làm Yên Vũ bị thương? Vậy mà có thể dễ dàng đỡ một chưởng của ta! Quả nhiên có chút môn đạo.
Thân hình Tiếu Mông hơi vặn một cái, lại đánh ra một quyền mang theo lôi đình oanh tạc về phía Tiểu Bạch.
“Ầm!”
“Đoàng đoàng đoàng!”
Mọi người sắc mặt có chút trắng.
Nắm đấm hai người gần như đều hóa thành bóng mờ không ngừng đụng nhau, âm thanh trầm đục liên tục phát ra ở trong quán nhỏ.
Ánh mắt Bộ Phương co rụt lại, hắn có chút kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên hắn thấy người có thể triền đấu (*) cùng Tiểu Bạch đến loại trình độ này, Thất phẩm Chiến Thánh… Không hổ là Thất phẩm Chiến Thánh.
Âu Dương Tiểu Nghệ càng kinh ngạc hơn, Tiếu bá bá ở trong lòng hắn vẫn luôn là người mạnh nhất. Thế nhưng mà… hóa ra Tiểu Bạch khả ái lại lợi hại như vậy!
Một tiếng vang thật lớn nổ ra, hai người đều lui về sau mấy bước.
Bàn tay người máy của Tiểu Bạch bốc lên khói xanh, tần số chớp lóe đôi mắt máy móc vô cùng cao.
Tiếu Mông khẽ cau mày, vung vẩy cánh tay, hít một hơi thật sâu.
“Hệ thống, chẳng phải Tiểu Bạch là vô địch sao? Tại sao không thể đánh thắng vị đại thúc này?”
Bộ Phương nghi ngờ trong lòng nói, hắn vẫn luôn cho rằng Tiểu Bạch là vô địch.
“Thực lực của Tiểu Bạch lấy tu vi của kí chủ