- Đoạn Vân tiểu sư đệ… ta nói với ngươi, quan trọng nhất mỗi món ăn đầu bếp kia nấu ra đều đạt trình độ đan dược cửu phẩm… Có thể thăng cấp mới là khó tin, ngươi ngẫm lại đi… Món ăn như vậy vừa xuất hiện, không phải đang khiêu khích địa vị của luyện đan sư chúng ta hay sao?
Từ từ… cả người Đoạn Vân chấn động, hít một ngụm khí lạnh!
Món ăn có hiệu quả của đan dược?
Vì sao nghe quen tai như vậy?
Trong đầu Đoạn Vân không khỏi hiện lên một quán ăn trong đế quốc nhỏ của Nam Cương.
Quán ăn nhỏ kia vốn ở nơi hẻo lánh nhưng lại vô cùng náo nhiệt.
Món ăn của quán ăn đó dường như có thể so với tiêu chuẩn đan dược… sau khi ăn, hiệu quả không kém gì đan dược.
Chẳng lẽ….
người dự thi lần này là đồng môn xuất sư với Bộ lão bản?
Mẹ ôi!
Nếu thật là như vậy, đây là một trận đánh ác liệt a!
Mái tóc xám của Đoạn Vân bay phất phơ trong gió, run mạnh lên, cả người hắn cũng run lên, hắn biết rõ mạnh mẽ của Bộ lão bản!
- Sư huynh, ngươi có biết trận đấu tiếp theo của đầu bếp kia là lúc nào không? Ta muốn đi xem thử!
Đoạn Vân hỏi.
Luyện đan sư sửng sốt, sau đó lắc đầu:
- Hiện tại chỉ cần là trận đấu có đầu bếp kia, đều là nổi tiếng không chịu nổi, đây không… Đợi chút, trận đấu sơ duyên của lôi đài số năm còn có đầu bếp kia, hơn nữa ta còn đạt được tin tức nhỏ, trận đấu sơ tuyển này do trọng tài trưởng đích thân giám sát!
Lôi đài số năm? Đoạn Vân sửng sốt… sau đó gương mặt thập phần cổ quái.
- Trương sư huynh à… ngươi đợi lát nữa đến đài đấu thứ năm phải không?
Đoạn Vân nhìn thanh niên trước mắt, nhỏ giọng hỏi.
- Hả? Ta dự thi lôi đài thứ năm sao? Mẹ nó… vừa rồi lo xem vị trí đấu của đầu bếp kia, quên xem của mình…
Sắc mặt nam tử nhất thời trắng toát, xoay người chạy ra xa.
Chỉ sau chốc lát, Đoạn Vân nghe thấy một tiếng kêu thảm khàn cả giọng.
- Mẹ nó!
………
Đợt đấu loại thứ hai, lôi đài thứ năm.
Hai canh giờ trôi qua rất nhanh.
Bộ Phương vác tấm biển quán ăn Vân Lam đi đến trước lôi đài thứ năm, nhìn thấy lôi đài bị vây kín như nêm cối, Bộ Phương hơi dại ra.
Tình huống gì?
Tiểu U đi theo bên người hắn, lạnh lùng nhìn đám khán giả vây kín lôi đài.
Giống như cảm nhận được khó xử của Bộ Phương, Tiểu U phất mái tóc đen dài, bước nhỏ ra, đứng trước mặt Bộ Phương.
Nàng chậm rãi giơ lên cánh tay thon dài trắng noãn.
- Mở.
Thanh âm lạnh lùng vang lên, sau đó phía trên cánh tay của Tiểu U dâng lên chân khí màu đen.
Tiếng ầm vang vọng ra, giống như dời non lấp biển, cả đám người nhất thòi bị phân cách ra một thông đạo.
Hai sườn thông đạo đều là một đám người lớn.
Bộ Phương sửng sốt, khóe miệng nhếch lên, tiểu nữ nhân này thật khí phách.
Tiểu U liếc mắt nhìn hắn, hất mái tóc đen dài thẳng, giống như đang ngạo kiều.
Đát đát đát.
Người xem xung quanh đầu ngây ngốc.
Nhìn thấy Bộ Phương vác tấm biển đi lên lôi đài.
Tiểu U