Nhìn bộ dạng bối rối của Bộ Phương, Trọng tài chính tức đến muốn hộc máu, hắn bởi vì kịch liệt hô hấp, không chỉ đôi môi sưng phồng, hiện tại ngay cả đầu lưỡi cũng sưng lên, nói chuyện cũng không thể thoải mái.
- Ngươi bắt đầu kiểm tra món ăn của ta sao.
Bộ Phương suy nghĩ một lát, nói.
Trọng tài chính muốn khóc, lòng hắn thật sự mệt mỏi.
Cho nên cũng không nói gì, lấy từ trong lòng ngực ra một miếng ngọc phù, chân khí tràn vào trong ngọc phù, nhất thời quang hoa chói mắt, một trận pháp cực đại hiện lên, bao phủ đầu cá băm ớt.
Phía dưới khán giả không ngừng khóc lóc, có người lau nước mũi, mắt đỏ nhìn lên bài thi trên võ đài.
Khán giả cũng rất bi thương, bọn họ chẳng qua chỉ tới xem náo nhiệt, tại sao ngay cả bọn họ cũng bị thương?
Nhưng bọn hắn đ cũng có chút tò mò với món ăn cay tận cùng này...!Loại này cũng có thể lên cấp sao?
Trên võ đài các Luyện Đan Sư giờ phút này cũng có cùng suy nghĩ này.
Vị cay nồng như vậy, cay đến sưng miệng, đỏ mắt...!cũng có thể lên cấp?
Nhưng bọn hắn rất nhanh thất vọng.
Quang mang trong trận pháp rực sáng gần như làm mù mắt bọn hắn, ánh sáng mạnh đến mức chứng tỏ linh khí ẩn chứa trong món ăn này phi thường, có thể so với linh đan!
Một món ăn, có thể so với linh khí linh đan!
Hắn chỉ là một đầu bếp sao? Quả thực đáng sợ!
Trọng tài chính cũng có chút không dám tin, không nghĩ linh khí trong món ăn này lại nồng đậm như vậy.
- Nếm thử xem...!Mùi vị có lẽ rất ngon, hiệu quả cũng có thể rất mạnh!
Bộ Phương rất ôn hòa nói.
Trọng tài chính ngẩn ngơ, trong lòng run lên.
Hắn ngẩng đầu nhìn Bộ Phương, phát hiện ánh mắt khích lệ của Bộ Phương.
Khích lệ cái rắm!
Thứ đồ này...!Hắn dám ăn sao? !
Chỉ mới là mùi, đã cay đến mức hắn không thể yêu nổi, mùi vị đó...!không phải cay đến mức khiến hắn hoài nghi nhân sinh sao? !
- Ăn đi! ! Trọng tài chính, chúng ta tin tưởng ngươi!
- Ô ô ô...!Quá cay, Trọng tài chính, ngươi nhanh nếm thử đi! Tuyệt đối đừng để chúng ta bị ăn cay uổng phí!
- Một đống đầy ớt...!Nhìn qua đã cảm thấy cay sảng khoái!
...
Khán giả phía dưới ánh mắt sưng đỏ vẫn không quên ồn ào, mọi người hưng phấn giống như đánh tiết gà.
Bọn họ là xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, vì xem náo nhiệt mà bọn họ phải trả giá nhiều như vậy, tại sao có thể không xem đến náo nhiệt chân chính.
Món ăn này chỉ ngửi mùi vị đã cay như vậy, nếu như ăn vào trong miệng, có thể khiến người ta cay đến u mê không?
- Nếm thử đi.
Bộ Phương nói, Trọng tài chính vội vàng nếm thử, hắn tiện thể quảng cáo, làm xong quảng cáo lại trở lại trong tiểu điếm tiếp tục buôn bán.
Trọng tài chính nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng thật sự có chút cự tuyệt.
Tại sao hắn lại xung phong làm trọng tài của cuộc thi vòng loại này, hắn có phải kẻ ngu hay không? !
Giờ phút này hắn thật sự hối hận.
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là run rẩy cầm đũa lên.
Hắn nhìn Bộ Phương, lại nhìn khán giả phía dưới, trái tim cũng đang run động.
Thật sự phải ăn rồi...
Từ từ thò đũa ra, đẩy số ớt bao trùm trên đầu cá sang hai bên, nước dầu đỏ hồng nhất thời từ chảy ra, mùi thơm bốc lên thật ra khiến ánh mắt Trọng tài chính khẽ phát sáng.
Mặc dù mùi hương cay nồng, nhưng khi ngửi lại gần lại không đáng sợ như