Đau lòng đến mức không thở được!
Tại sao có thể như vậy...!tại sao Bộ lão bản có thể không nhớ ra hắn? Thật tức giận a!
- Là ta...!Đoạn Vân, chúng ta từng quen biết trong Thập Vạn Đại Xuyên đó!
Đoạn Vân yếu ớt nói.
- Đoạn Vân...!A, là ngươi, đã lâu không gặp.
Bộ Phương sửng sốt, rốt cục nhớ ra nam tử tóc xám tro ngồi trước mặt là ai.
Thấy Bộ Phương rốt cục nhận ra mình, Đoạn Vân lệ rơi đầy mặt, cuối cùng Bộ lão bản vẫn nhớ được, nhưng tại sao hắn lại cảm thấy lòng chua xót như vậy?
Có thể gặp được người quen ở đây, Bộ Phương cũng có chút bất ngờ, sau khi hàn huyên một lát với Đoạn Vân, tính toán trở lại phòng bếp.
- Bộ lão bản, vị này là An sư tỷ...!Chính là đối thủ trận tiếp theo của ngươi, hai người có thể làm quen một chút.
Đoạn Vân tựa hồ nghĩ đến cái gì, chỉ chỉ ma nữ An Sênh đang say sưa ăn thịt kho tàu nói.
Bộ Phương liếc mắt nhìn tướng ăn An Sênh của hơi giống như Tiểu Hắc, khóe miệng giật giật, gật đầu, xoay người tính toán rời đi.
Đây chính là đối thủ trận tiếp theo của hắn sao?
Cảm giác...!có chút ngớ ngẩn, món ăn cao cấp mà mình chuẩn bị có cần lấy ra hay không?
Được rồi...!Dù sao có thể được nhiều người khen như vậy, thực lực của nữ nhân này có lẽ rất mạnh, để phòng ngừa vạn nhất, vẫn nên dùng món ăn cao cấp kia đánh bại nàng, thuận tiện còn có thể quảng cáo cho quán ăn Vân Lam, đúng, rất hoàn mỹ.
Đoạn Vân có chút lúng túng...!An sư tỷ, ngươi là mỹ nữ! Tại sao có thể có tướng ăn xấu như vậy!
Nhưng trong lòng hắn thở dài, ngược lại cũng bắt đầu ngồi xuống ăn cơm trứng chiên, xúc một thìa vào miệng? Mùi vị tựa hồ còn tiến bộ hơn lúc trước không ít!
Mỹ vị! Vô cùng mỹ vị! Phảng phất có thêm một loại ý vị khó tả!
Đoạn Vân sợ hãi cả kinh, tài nấu nướng của Bộ lão bản lại tiến bộ hơn rồi!
Quả thực không thể tin được, tài nấu nướng tầng thứ như vậy còn có thể tiến bộ sao?
Sau khi Tiêu Hà nếm thử một miếng thịt kho tàu, cả người cũng hoàn toàn bị mỹ vị chinh phục, mùi vị này ngon hơn vô số lần những mỹ vị trước kia hắn từng ăn!
Không ngờ một món ăn ngon như vậy lại được nếm qua ở Đan Phủ.
Loại cảm giác quỷ dị này làm cho hắn có chút kỳ quái.
Ở một nơi giăng đầy Luyện Đan Sư như Đan phủ, lại có người có thể nấu ra món ăn mỹ vị như vậy, hắn tưởng rằng mình đã tới Thao Thiết Cốc của Tiềm Long Vương Đình!
Loại mỹ vị này xuất hiện ở Thao Thiết Cốc mới phù hợp chứ!
Bẹp bẹp...
Bốn người vùi đầu ăn, ăn quên cả trời đất, không còn ai có thời gian đánh giá lẫn nhau.
Bộ Phương trở lại trong phòng bếp, sau khi đùa giỡn một lát dao làm bếp, liền tiếp tục bắt đầu nấu nướng món ăn.
...
- Cách...
Ma nữ An Sênh dựa vào ghế, ngửa cổ ợ hơi một cái, toàn thân rùng mình, ngọn núi cao vút trước ngực lay động khiến Đoạn Vân ngồi đối diện nàng cũng choáng váng đầu óc.
Tỷ...!Ngươi là mỹ nữ, chú ý hình tượng của mình một chút!
- Tiểu Đoạn Đoạn, ngươi quả nhiên không lừa gạt tỷ tỷ...!tay nghề của Bộ lão bản thật sự lợi hại! Thịt kho tàu này có thể còn ngon hơn Tích Cốc Đan nhiều! Bây giờ kêu ta ăn Tích Cốc Đan khô khốc như đất, ta sẽ ói đấy!
Ma nữ An Sênh mệt mỏi dựa trên ghế, nói với Đoạn Vân.
Tiêu Hà ngồi bên cạnh không ngừng gật đầu, nói rất có đạo lý!
Sắc mặt Tây Môn Hiên mặc dù nghiêm túc, nhưng dưới đáy mắt cũng hiện lên vẻ tán đồng.
Ma nữ An Sênh liếc Tiêu Hà không ngừng gật đầu, chán ghét bĩu môi, hèn mọn!
- An sư tỷ, ngươi còn chưa nếm được Phật