Bộ Phương và Tiểu U trực tiếp trở lại trong tiểu điếm, bọn họ tựa hồ cũng không quan tâm đến nữ nhân vừa đi lướt qua mình.
Mặc dù nữ nhân kia có bề ngoài xinh đẹp, nhưng Bộ Phương thật sự không để ý.
Tiểu U là vì một nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân lạnh lùng, đối với Thánh Nữ kia dĩ nhiên không để trong lòng, giờ phút này trong lòng nàng chỉ nghĩ đến cơm Long Huyết thơm ngào ngạt.
Kể từ khi đi theo Bộ Phương, tinh khí trong cơ thể nàng lúc nào cũng duy trì trạng thái tràn đầy, cuối cùng không cần lo lắng cắn trả nữa.
Điều này làm cho nàng rất thỏa mãn, nàng cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt.
Không thấy hiện giờ huyết sắc trên mặt nàng cũng nồng đậm hơn rất nhiều sao?
Hai người trở lại trong tiểu điếm, Cẩu gia đang nằm gục dưới tàng cây Ngộ Đạo, ngủ say sưa, con chó lười...
Bộ Phương trở lại trong bếp, rửa tay, bắt đầu nấu nướng sườn xào chua ngọt cho Cẩu gia và cơm Long Huyết cho Tiểu U.
Khi hắn bưng cơm Long Huyết ra khỏi phòng bếp, Cẩu gia đang ngủ say giống như tâm điện cảm ứng mở mắt, hăng hái thò chân lên bàn, lè lưỡi nhìn Bộ Phương.
Chỉ ngửi thấy mùi đồ ăn con chó lười mới không ngủ...
Ăn ngủ, ngủ ăn...!Con chó lười này ngày càng mập mạp, đã trở thành chó mập thật sự rồi.
Nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Cẩu gia, đó là một con chó thon thả thế nào.
Bộ Phương lắc đầu, nhìn Cẩu gia đang vui mừng ăn thịt trong đĩa, thở dài, bỗng nhiên tựa hồ lòng có linh cảm, quay đầu nhìn về phía Tiểu U, tướng ăn của nữ nhân này so với Cẩu gia chỉ có hơn chớ không kém...
Bộ Phương ngẩn ngơ, nhìn con chó mập lại nhìn Tiểu U xinh đẹp...
Tiểu U hiện giờ thon thả như thế, nếu cứ tiếp tục dựa theo khuynh hướng này, có phải cũng sẽ biến thành bộ dáng của chó mập hay không?
Không được...!Quá đau lòng, xem ra sau này nhất định phải khống chế ăn uống của Tiểu U.
Tiểu U không quan tâm đến bề ngoài, nhưng hắn làm lão bản, Bộ Phương cảm thấy hắn vẫn cần quan tâm đến nhân viên của mình.
Sau khi Tiểu U và Cẩu gia ăn xong, một người một chó đồng bộ vươn vai, chó nằm úp sấp dươi cây Ngộ Đạo, người chui vào trong thuyền U Minh...!Không hẹn mà cùng đi ngủ.
Bộ Phương có chút im lặng thu dọn đồ, hai tên lười nhác...
Trở lại phòng bếp, Tiểu Bạch đứng ở cửa phòng bếp, ánh mắt lóe ra quang mang màu tím, Tiểu Bì gục trên đỉnh đầu Tiểu Bạch ngáy khò khò.
Lại thêm một tên lười nhác...
Bộ Phương chợt cảm thấy có chút buồn cười, hắn lại nuôi ba tên lười.
Chỉ có Tiểu Bạch khả ái, không giống ba tên lười nhác kia, cả ngày chỉ biết ngủ.
Vỗ vỗ cái bụng mập ục ục của Tiểu Bạch, Bộ Phương đi tới trước bếp lò, bắt đầu suy tư trận tiếp theo nên nấu món gì.
Hắn vốn không muốn tiếp tục tham gia tranh tài.
Nhưng những lời của Mao Thạch khiến trong lòng hắn có chút khó chịu, Bộ Phương cảm thấy nên cho tiểu tử kia một bài học, để cho hắn cảm thụ một chút tuyệt vọng, để hắn hiểu được sự kinh khủng của đầu bếp.
Sờ lên cằm, Bộ Phương nghiêm túc suy nghĩ.
Bỗng nhiên, hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì, tròng mắt co rụt, trong lòng hưng phấn hỏi Hệ Thống.
- Hệ Thống, Diệu Thủ Hồi Xuân đại điển có phần thưởng nguyên tinh, vậy nguyên tinh đó có được tính là thu hoạch buôn bán không?
Bộ Phương nghiêm túc