Trên võ đài, Tu La Thánh Nữ lơ đãng để chân xuống, tròng mắt khẽ nheo lại, hít một hơi, mùi thơm quanh quẩn toàn trường chui vào trong mũi nàng.
Nàng có chút bất ngờ, bởi vì nàng không ngờ mùi thơm tràn ngập trong không khí lại thơm như vậy, thơm ngoài dự liệu của nàng.
- Lão Yêu...!Mùi vị này thật sự không bình thường, đầu bếp này quả nhiên có mấy phần thủ đoạn.
Đôi môi đỏ mọng của Tu La Thánh Nữ nhếch lên, nói với lão bộc bên cạnh.
- Dù sao cũng là đầu bếp có thể tạo ra danh khí ở Đan Phủ, ở nơi đan dược là chí cao vô thượng, có thể xuất hiện một đầu bếp như vậy, dĩ nhiên nói rõ đầu bếp này bất phàm.
Da mặt lão bộc run lên, nghiêm túc nói.
- Đúng vậy, đầu bếp này quả thật bất phàm, Luyện Đan Sư trên võ đài có thể thắng được không? Làm sao ta lại cảm giác Luyện Đan Sư kia sẽ thua...
Thánh Nữ thú vị nói.
Lão yêu nhất thời đình trệ, chuyện này hắn cũng không chắc chắn, dù sao cái gì nên đưa cũng đã đưa rồi.
Nhưng lão yêu cảm thấy hắn nhìn người vẫn rất chuẩn, lòng hiếu thắng của Mao Thạch rất mạnh, nhất định sẽ không ngoan ngoãn nhận thua như vậy.
Cho nên tranh tài chưa tới cuối cùng, vẫn không thể vội vàng kết luận.
...
- Ta không thể thua! Tại sao ta có thể thất bại trước đầu bếp này! Ta là niềm kiêu ngạo của Thiên Diệu Thành! Đối thủ của ta là Mộ Bạch, không phải là đầu bếp này! Ta không thể thua!
Cả người Mao Thạch đang run sợ, con ngươi trợn tròn, con mắt đỏ ngầu, hắn không muốn thua, cũng không thể thua!
Nội tâm của hắn gào thét, tinh thần bắt đầu sôi trào cực độ.
Mùi thơm liêu nhân kia vẫn không ngừng phiêu đãng, càng lúc càng nồng đậm, khi món ăn trong nồi Huyền Vũ từ từ thành hình, mùi thơm tựa hồ cũng mạnh mẽ đập vào mặt.
Mùi hương quá thơm, làm người ta không khỏi say mê, theo bản năng muốn ngửi mùi vị kia.
Mao Thạch chợt cắn răng, tâm thần thiếu chút nữa sụp đổ, mùi thơm thiếu chút nữa làm hắn không thể ổn định tinh thần lực, Sâm La Minh Hỏa trong lò đan cũng sôi trào, thiếu chút nữa bạo tẩu, đốt cháy tất cả cố gắng của hắn.
Khán giả cũng chìm đắm trong mùi thơm, mùi thịt này khiến không ít người không nhịn được nuốt nước miếng.
Quá thơm, mùi thuốc mùi thịt lôi cuốn, quả thực giống như độc dược, làm người ta không kiềm chế được say mê.
Mao Thạch sắp không kiên nhẫn được nữa, không ít người cũng phát hiện dị trạng của Mao Thạch...!Dưới thế tấn công của mùi thơm này, Luyện Đan Sư làm sao có thể tập trung tinh thần luyện đan?
Không ít người thấy thương cảm cho Mao Thạch, gặp phải loại đầu bếp yêu nghiệt như Bộ Phương, Luyện Đan Sư như hắn thật sự rất đáng thương.
Bộ Phương chống tay, chậm rãi đi xung quanh nồi Huyền Vũ, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Nghĩ đến bước cuối cùng này cũng không đơn giản.
Dù sao lần này hắn lựa chọn rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, trong đó có không ít linh dược cấp bậc không thấp, muốn dung hợp nhiều nguyên liệu cao cấp và tinh hoa dược liệu chung một chỗ, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thiên Viêm Hoả Kê ở trong nồi tựa hồ như sống lại, thân thể cũng rung động, một cổ linh khí trong thịt gà bốc lên, khiến mọi người hoa mắt, phảng phất như thấy con gà muốn phóng lên cao, một loại tinh khí thần khó nói rõ.
Toàn bộ con gà được nước canh bao trùm, trong quá trình nấu chín, phảng phất nhộn nhạo trong nước.
Cuối cùng khi nước trong nồi từ từ cạn dần, lộ ra đầu gà, mắt Bộ Phương chợt loé.
Hắn thò một ngón tay, chậm rãi nhấn lên đầu gà.
Tinh thần lực của Bộ Phương bắt đầu sôi sục, trong nháy mắt tinh thần lực bắn ra khiến con gà tựa hồ như sống dậy.
Tiểu tháp buộc dây trên cổ Bộ Phương vào giờ khắc này tựa hồ cũng lơ lửng, tản ra quang mang mơ hồ.
Trên võ đài, Tu La Thánh Nữ và lão nhân thoáng căng thẳng.
Bộ