Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

631: Phần Mộ Đại Thành Đầu Bếp Không Đầu! 2


trước sau


Nheo mắt, Bộ Phương cảm thấy Đại Thành khác biệt, vẫn luôn cảm giác có một nguy hiểm gì đến gần hắn.
 
Bộ Phương nhìn quét qua trong chốc lát, bỗng nhiên trong lòng vừa động, nhìn ra xa bốn phía.
 
Trong Đại Thành… sương mù bốc lên.
 
Thành dưới lồng đất vậy mà có sương mù bay.
 
Sương mù chậm rãi bay trong thành, chậm rãi bao trùm, rất nhanh, bao trùm lên thân hình Bộ Phương.
 
……….
 
- Hàn thống lĩnh… Chỗ xa xa kia giống như có một tòa Đại Thành?
 
Một thủ vệ trừng lớn mắt, hô lên với Hàn Lê phía sau.
 
Tiếng la của hắn quanh quẩn không ngừng trong không gian ngầm.
 
- Ta tới xem rồi, đừng ồn ào nữa.
 
Ánh mắt Hàn Lê ngưng trọng nhìn về phía xa xa, tâm thần hơi chấn động.
 
Bên dưới Đại Thành, vậy mà là bên dưới Đại Thành?
 
Hàn Lê hít sâu một hơi, trong đôi mắt thoát ra vẻ hưng phấn.
 
Hắn biết, hắn đã gặp được bảo bối.
 
Bên trong bí cảnh Thiên Khuyết này, sẽ gặp được Đại Thành ngầm, khi đó ý nghĩa hắn đi gặp phần mộ cường giả.


Mà nếu là bên trong phần mộ cường giả, trăm phần trăm sẽ có truyền thừa của cường giả.
 
Hơn nữa… nhìn quy mô của Đại Thành, truyền thừa cho cường giả tuyệt đối không phải truyền thừa bình thường.
 
- Đi! Chúng ta mau đí!
 
Hàn Lê la lên, trong đôi mắt tỏa ra vẻ hưng phấn.
 
Lăng mộ Đại Thành này, tuyệt đối bất đồng.
 
Dám dùng Đại Thành lớn như vậy làm lăng mộ, vậy càng thêm khác biệt.
 
Chẳng lẽ là phần mộ của cường giả Thượng Cổ gì?
 
Trái tim của Hàn Lê rung động, thật không ngờ truy tung tiểu tử Bộ Phương còn có thể gặp chuyện tốt như vậy.
 
Rất nhanh, đoàn người đi tới trước cửa thành.
 
Bọn họ đều trợn mắt há hốc mồm nhìn đồ án trên cửa thành.
 
Hàn lê hít một khí lạnh, sắc mặt cũng hơi đỏ bừng.
 
- Đây… đây là truyền thừa của tôn giả Đao Bá! Trời ạ, chúng ta vậy mà tìm được truyền thừa của tôn giả Đao Bá!
 
Cả người Hàn Lê đến kích động đến run bần bật.

Hắn tháo xuống mũ giáp bạc trên đầu, trong đôi mắt đều lộ ra ánh sáng.
 
Thủ vệ của hắn tự nhiên cũng kích động không thôi, nói năng cũng trở nên lộn xộn.
 
Tôn giả Đao Bá a!
 
Đó chính là cường giả Thần Hồn Cảnh Thượng Cổ, cường đại hơn rất nhiều phủ chủ Đan Phủ hiện giờ.
 
Loại truyền thừa này làm sao có thể kém cỏi! Nếu có thể đạt được truyền thừa này, bọn họ không chừng có thể một bước lên trời, tu vi đạt được đột phá.
 
Hàn Lê hít sâu một hơi, bình phục vẻ kích động trong lòng.

Bỗng nhiên, hắn nheo mắt, nhìn thủ vệ phía sau hắn.
 
- Bên trong các ngươi có ai biết nấu cơm chứ?
 
Hàn Lê ngưng trọng hỏi.
 
Đám thủ vệ nhất thời ngây ngốc.
 
Nếu ăn? Thống lĩnh không có việc gì vì sao phải hỏi cái này? Bọn họ là thủ vệ Đan Phủ, nói biết luyện đan hay không còn có khả năng, nói về nấu ăn...!vốn có quan hệ rối rắm với bọn họ.
 
- Tục truyền nói, tôn giả Đao Bá Tôn là một tên tham ăn.

Thần đao của hắn giết hại không ít linh thú, thậm chí ngay cả Thần Thú đều từng giết hại.


Thi thể của thần thú linh thú này hóa thành thức ăn mỹ vị… mà muốn đạt truyền thừa của tôn giả Đao Bá, chuyện này thật có quan hệ.
 
Hắn nói.
 
Vẻ mặt nhóm thủ vệ dại ra, vẫn

bộ dáng bí ẩn như vậy, bọn họ chính là thật sự không biết.
 
Hàn Lê liếc mắt nhìn phần đông thủ vệ, phát hiện bọn họ cũng không biết nấu cơm, nhất thời đau trứng, dù sao cũng không thể bỏ cuộc.
 
Xe lên được ắt có đường, vậy vào xem đi.
 
- Quên đi, đi thôi, chúng ta vào thành! Mặc kệ như thế nào, truyền thừa nhất định phải cướp vào tay! Chờ một lát, truyền thừa một khi mở ra, tất cả bí cảnh trong cung điện đều sẽ hiện lên.

Đến lúc đó, cơ hội của chúng ta cũng không còn nhiều lắm!
 
Hàn Lê nói.
 
Nói xong, dẫn đầu đi về phía Đại Thành.
 
Nhóm thủ vệ cũng tiếp bước đuổi kịp phí sau, đối mặt với truyền thừa của cường giả Thần Hồn Cảnh đỉnh phong, ai cũng không thể bình tĩnh.
 
…….
 
Trong màn sương dày đặc, tầm mắt trở nên mơ hồ.

Cho dù là tu vi hiện giờ tăng cường không ít, Bộ Phương cảm giác càng thêm đáng sợ, cũng phát hiện tầm nhìn của mình không đủ, trước mắt một vùng mông lung.
 
Màn sương lớn giống như hơi cổ quái, khiến người ta cảm giác trở nên suy nhược.
 
Tiểu Bạch nhắm mắt đi phía sau Bộ Phương.

Đôi mắt màu tím của hắn lóe ra, hào quang phóng đến.

Bên trong màn sương, chiếu xạ hai đạo ánh sáng màu tím.
 
Ô ô ô…
 
Trong màn sương, rốt cuộc truyền đến một trận khóc lóc nức nở.

 
Thanh âm này khiến người ta cảm thấy sởn cả gai ốc.
 
Bỗng nhiên, tâm thần Bộ Phương khẽ động.
 
Ngay sau đó, trong lớp sương mù dày đặc mênh mông, đột nhiên có một thân ảnh hiện lên.

Thân ảnh từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng.
 
Tiếng bước chân vang vọng.
 
Thanh âm kia lao ra từ trong màn sương, đánh tới Bộ Phương.
 
Nhưng Bộ Phương thấy nhân mã rõ ràng này, sắc mặt lập tức cổ quái.
 
Đây là một thủ lĩnh không đầu, hoặc có thể nói đầu bếp không đầu..
 
Trên người mặc trù sư bào, một tay nắm đao, một tay cầm muỗng, mang theo hơi thở vô cùng bay đến vọt tới chỗ Bộ Phương..
 
Hào quang trên thái đao lóe ra sắc bén vô cùng.
 
Tiếng động nứt nở truyền ra từ trên người đầu bếp không đầu kia, làm cho người ta sởn cả gai ốc, da đầu ngứa ngáy!
 
 
 
 
 
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện