Đây là một phần mộ mai táng thái đao sao?
Bộ Phương hít sâu một hơi, mai táng một thanh thái đao trịnh trọng như vậy, chủ nhân của phần mộ Đại Thành này sẽ không phải là đầu bếp chứ?
Bộ Phương càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Thái đao kia thật chói mắt, nhưng bị từng sợi gông xiềng đầy tử khí phong tỏa, phong liễm quang hoa này.
Bộ Phương chậm rãi hành tẩu trong phòng.
Hơi thở trong phòng này phi thường cổ quái, bên trong không khí tràn ngập đao khí.
Đao khí kia hơi sắc bén, khiến làn da của người cảm thấy đau đớn.
Đao của người này có đủ loại, rất nhiều trường đao đều ảm đạm không ánh sáng.
Ngoài thái đao màu đỏ, đao khác cũng ảm đạm không màu sắc.
Bước ra một bước, Bộ Phương quay đầu nhìn thanh trường đao gần hắn nhất.
Nheo mắt, Bộ Phương vươn tay, cầm chuôi đao kia.
Một cỗ hàn ý lạnh như băng và tử khí nhất thời từ cánh tay chui vào trong cơ thể hắn, giống như muốn trong nháy mắt đông cứng thân hình của hắn.
Nhưng thiên địa huyền hỏa trong đan điền của Bộ Phương bùng lên, một luồng lửa nóng khởi động, trực tiếp đốt cháy tử khí chui vào trong cơ thể hắn, không còn lại gì.
- Đao này… thật không tồi.
Bộ Phương vươn đao, ánh mắt đánh giá một phen, vươn ngón tay ra, phát ra tiếng vọng thanh thúy.
Nhưng ngay sau đó, trường đao trong cả đao mộ giống như rung động lên, run kịch liệt.
Leng keng leng keng!
Tiếng động va chạm kim loại vang vọng không dứt.
Đao khí trở nên càng thêm sắc bén.
Bỗng nhiên, một tiếng bạo vang.
Một thanh trường đao giãy khỏi mặt đất, không đứng dậy được, mang theo khí tức sắc bén, chém nhanh tới chỗ Bộ Phương.
Trường đao chi chít kia đều chém tới, che trời lấp nhật, khiến người ta sởn cả gai ốc.
Đôi mắt màu tím của Tiểu Bạch lóe sáng, thân hình bước ra, chắn trước người Bộ Phương.
Hai cánh kim loại sau lưng vang lên thanh âm leng keng, trực tiếp mở rộng.
Phi đao rậm rạp nhất thời bay ra từ trên hai cánh của nó, va chạm với trường đao trong không trung.
Kim loại va chạm, ánh lửa văng khắp nơi.
Trong phòng hôn ám, sau chốc lát lại sáng lên, giống như có pháo hoa hoa mỹ nở rộ.
Phi đao bay trở lại cánh của Tiểu Bạch, đôi mắt màu tím của Tiểu Bạch chợt lóe sáng, bàn tay to như quạt hương bồ đánh ra.
Ầm ầm ầm!
Trường đao chém xuống này bị bàn tay to như quạt hương bồ của Tiểu Bạch nắm lấy, rắc rắc…
Mềm thành một đoàn.
Ném đi một đống kim khí đã hư hỏng xuống đất, bên trong đôi mắt của Tiểu Bạch vẫn không chút thả lỏng.
Nó nhìn chằm chằm thái đao màu lửa đỏ ở xa xa, ánh mắt nghiêm túc.
……….
Một tiếng nổ vang vang lên.
Cả vùng đất đều bị nổ thành một hố to.
Từng vị cường giả liếc mắt nhìn nhau, đều mang theo ý lửa nóng, tiến nhanh vào trong hố sâu.
Rất nhanh những cường giả này dừng ở dưới nền đất kia, nổ tung tảng đá màu đỏ kia, mãnh liệt xâm nhập quan đạo, mỗi người đều nhìn thấy Đại Thành thật lớn xa xa.
Phần mộ Đại Thành! Đó chính là nơi chôn cất tôn giả Đao Bá! Cũng chính là nơi truyền thừa?
Vù vù…
Mỗi người bắt đầu hô hấp nặng nề, đều hưng phấn vô cùng vọt vào trong Đại Thành.
Vừa vào Đại Thành, màn sương lớn mờ mịt, che lấp bọn họ.
Tuy những cường giả này bị truyền thừa kích thích đến hưng phấn, nhưng mỗi người đều phi thường rõ ràng, nơi truyền thừa rất nguy hiểm.
Bọn họ không dám lơ là chút nào.
Quả nhiên, bên trong màn sương truyền ra tiếng động nức nở, ngay sau đó, từng thân ảnh không đầu hiện lên trong màn sương.
Một tay thái đao, một tay muôi đồ ăn.
Đầu bếp không đầu hiện lên chi chít, đều chém giết về phía những cường giả này.
Chiến đấu trong nháy