Hệ thống phát ra tiếng khiến Bộ Phương ngoài ý muốn, khiến hắn vạn lần không ngờ.
Đấu bếp… là cái gì? Còn không được phép cự tuyệt? Nghe ra thật lợi hại…
- Hệ thống, đấu bếp là gì?
Bộ Phương ngừng động tác trong tay, nhíu mày, trong lòng hỏi hệ thống.
Hắn không biết bộ dáng hét khàn cả giọng của Văn Nhân Sửu ngoài quán ăn, hắn thu được lời thách đấu này, hoàn toàn còn ngây người.
Huống hồ hành vi khiến hệ thống phản ứng… tự nhiên không tầm thường.
- Đấu bếp là cuộc chiến giữa đầu bếp và đầu bếp.
Lấy đạo món ăn, cược tôn nghiêm và tiền đồ trù đạo của mình.
Tiến hành tỷ thí, người thắng lợi có thể cướp quyền nấu ăn của đối phương.
Hơn nữa thu lấy thái đao của đối phương, khiến đối phương hoàn toàn rời khỏi giới đầu bếp.
Hệ thống nghiêm túc trả lời.
Nhưng câu nói này khiến Bộ Phương lạnh lẽo một trận.
Hơi lạnh làm cả người Bộ Phương nổi da gà.
Hơi khủng bố nha… cướp quyền nấu ăn, cướp thái đao của đối phương… đấu bếp này, thật ngoan độc!
Đối với đầu bếp đam mê nấu ăn tha thiết, tước đoạt quyền nấu ăn, đó là chuyện tàn nhẫn cỡ nào.
Bộ Phương thật không ngờ loại chuyện này sẽ rơi lên đầu hắn.
Văn Nhân Sửu vậy mà muốn đấu bếp với hắn… người này điên rồi sao?
- Hệ thống… theo lời ngươi giải thích, đấu bếp này không phải do song phương tự nguyện sao? Vì sao ta không thể cự tuyệt?
Bộ Phương ngờ vực hỏi.
- Kí chủ muốn trở thành nam nhân trù thần đứng đầu ẩm thực thế giới huyền huyễn, không nên tồn tại tâm lý sợ hãi, nên luôn tiến về trước, đấu bếp gì cũng không cự tuyệt! Không cần hèn yếu, cứ làm nó.
Hệ thống nói.
Bộ Phương trầm mặc nửa ngày, cũng giật mình.
Nếu muốn thành trù thần, vậy còn cần gì sợ hãi? Nếu mình lúc này sợ hãi mất đi tư cách nấu ăn, lùi bước, vậy bên trong sẽ xuất hiện lỗ hổng, trở thành chướng ngại vật trên đạo trù thần.
Mặc kệ là hệ thống hay là Bộ Phương cũng không cho phép xảy ra chuyện như vậy.
Ánh mắt Bộ Phuong ngưng trọng.
……
Bên ngoài quán ăn.
Văn Nhân Sửu hét lớn, một luồng dao động vô hình lan tỏa.
Bọn Nam Cung Vô Khuyết bị dọa, tưởng rằng xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn trái phải cũng không phát hiện ra chuyện gì.
- Người này… dám hù người, đấu bếp, nghe thật ghê gớm.
Nam Cung Vô Khuyết nói thầm.
Minh Vương cũng nhí mày, mái tóc hắn hôm nay đã khôi phục, đen nhánh sáng bóng.
Tu vi của hắn tự nhiên mạnh hơn Nam Cung Vô Khuyết không ít.
Cho nên, Nam Cung Vô Khuyết không thể cảm ứng, nhưng Minh Vương có thể cảm ứng dao động tràn ngập trong không khí.
Đặc biệt hư ảnh chợt lóe rồi biến mất sau lưng Văn Nhân Sửu, khiến hắn cảm thấy quen thuộc.
Hơi thở kia dường như đã từng gặp.
Trong miệng ngậm thanh cay, Minh Vương nghĩ chốc lát vẫn không thể nghĩ ra, cũng lười suy nghĩ nữa.
Tiểu Hắc nằm dưới Ngộ Đạo Thụ cũng mở mắt, nhìn khí tức lan tỏa trên người Văn Nhân Sửu lõa lồ, nhất thời nhíu mi:
- Là khí tức của thứ đó.
Trong phòng bếp tối đen, một bóng người gầy yếu chậm rãi xuất hiện, đi ra từ trong bóng tối.
Hào quang dần tán đi, lộ ra gương mặt quen thuộc.
Tất cả mọi người sửng sốt.
Bộ lão bản? Hắn đi ra thế nào? Không phải nói buôn bán hôm nay đã xong rồi sao?
Bộ Phương nhìn thấy Văn Nhân Sửu, Văn Nhân Sửu cũng thấy được