Thanh âm yếu ớt quanh quẩn toàn trường, giống như tiếng trống chiều chuông sớm, gõ vang trong lòng mọi người.
Mọi người ngẩng đầu lên, nhìn chiếc U Minh thuyền màu đen chậm rãi lái tới, khí tức bị đè nén đáng sợ tràn ngập trên U Minh thuyền.
Trên U Minh thuyền có mấy đạo nhân ảnh, trong đó bắt mắt nhất là một đạo thân ảnh gầy gò đang cúi đầu đứng ở boong thuyền.
Thân ảnh kia không thay đổi sắc mặt, ánh mắt bình thản nhìn thẳng Tu La đại quân phía dưới.
Rất nhiều người chưa lấy lại tinh thần, không biết người trẻ tuổi kia rốt cuộc là ai, chỉ cảm thấy có chút quen mắt.
Nhưng sau một khắc, tất cả mọi người đều sợ hãi cả kinh.
- Bộ lão bản? Làm sao hắn lại chạy đến đây!
- Là vị hắc mã đầu bếp! Hắn lại tự chạy tới!
- Hắn không sợ chết sao! Tu La Hoàng tìm hắn, hắn lại đi tìm cái chết trước!
...
Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn nhau, ánh mắt người nào nhìn Bộ Phương cũng giống như đang nhìn một kẻ đầu óc tối dạ.
Lạc Đan Thanh ngẩng đầu, nhìn Bộ Phương, nhìn thân ảnh bình tĩnh, trong lòng không khỏi nổi lên một tia rung động...!Đây là một thanh niên rất thú vị.
Đây chính là vị hắc mã đầu bếp kia sao?
Hắn chính là tiểu đầu bếp đã giết người của Tu La cổ thành, đoạt Tu La Tháp?
Tu La Hoàng cầm Tu La Kiếm, kiếm ý xuất hiện ngang dọc, tựa hồ muốn chém vỡ không khí.
Đôi mắt hắn nhướng lên, chăm chú nhìn đạo thân ảnh trong hư không, nhìn thanh niên chắp tay đứng trên U Minh thuyền, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười.
Tu La Thánh Nữ mặc khôi giáp, nhìn Bộ Phương, sắc mặt có chút phức tạp, tiểu đầu bếp này thật sự mang đến cho nàng rất nhiều kinh ngạc, không ngờ tới hiện giờ bọn họ lại dùng phương thức như vậy chạm mặt.
Đây thật sự là một đầu bếp kỳ lạ.
Cường giả Tiêu Nha của Tiềm Long Vương Đình vuốt vuốt cây trường cung màu đen cổ xưa trong tay, chăm chú nhìn U Minh thuyền lan tràn hắc khí, không khỏi hít sâu một hơi.
- Sinh linh Minh Khư ...!U Minh thuyền sao? U Minh Nữ trên U Minh thuyền...!Xem ra mục tiêu xuất hiện rồi.
Trên U Minh thuyền, Tiểu U lạnh lùng đứng, chiếc váy màu đen phấp phới trong gió, mái tóc cũng khẽ đong đưa.
Minh Vương cầm thanh cay vẫn chăm chỉ ăn quên trời đất.
Hai chân Nam Cung Vô Khuyết như mềm nhũn, quỳ xuống U Minh thuyền, len lén vươn đầu nhìn hình ảnh kinh khủng phía dưới, kêu lên một tiếng lại rụt đầu về.
- Thật là đáng sợ...!Làm sao có nhiều người như vậy!
U Minh thuyền hạ xuống phía dưới, Tiểu U thu hồi U Minh thuyền, đoàn người rơi xuống trên tường thành.
-