Tiêu Nha giương cung bắn tên, ánh mắt kiên nghị, nhìn nam nhân anh tuấn nơi xa đang ngậm một thanh cay, vung vẩy một đầu ngón tay về phía hắn, sát khí lộ ra.
Làm đệ tử Thiên Tuyền Thánh Địa của Tiềm Long Vương Đình, cầm Thí Thần Cung, hắn tràn đầy tự tin, căn bản không sợ hãi cái gì, nhưng tên kia lại dám giễu cợt hắn!
- Thiếu niên bây giờ….thật là thô lỗ, vậy thì không được!
Không được cái đầu ngươi!
Mũi tên của lão tử xuyên qua mây mù, thiên quân vạn mã cũng không trông thấy!
Tiêu Nha tức giận hừ một tiếng, lực lượng trong tay nhất thời buông lỏng, mũi tên ánh sáng hội tụ vô số năng lượng cường đại nhất thời bắn tán loạn ra, mang theo tiếng thét lôi đình, mang theo uy năng đáng sợ đinh tai nhức óc, rung động tâm thần, trút xuống.
Hư không vào giờ khắc này tựa hồ cũng trở nên vặn vẹo!
Mũi tên ánh sáng to lớn xoay tròn, khuấy không khí có chút mơ hồ và vặn vẹo.
Uy năng của mũi tên này so với lúc trước càng thêm đáng sợ, năng lượng càng thêm cuồng bạo!
Vô cùng đáng sợ, vô cùng hung mãnh!
Mũi tên này, cho dù là Phủ chủ Đan Phủ Lạc Đan Thanh đang đứng trên vòm trời cũng cảm giác mình không có bất kỳ nắm chắc có thể ngăn cản, thật sự đáng sợ!
Tu La Hoàng cầm Tu La Kiếm, khuôn mặt ngưng trọng, uy thế đáng sợ của mũi tên kia khiến cho da thịt hắn cũng hơi nổi da gà.
Không hổ là cường giả của Tiềm Long Vương Đình, quả nhiên cường đại!
Người của Đan Phủ gần như tuyệt vọng, uy lực của mũi tên này làm sao càng ngày càng mạnh? Người đó vẫn có thể ngăn cản sao?
Tốc độ càng nhanh, năng lượng càng lớn!
Chỉ cần cảm nhận được ba động trong đó, cũng làm cho tâm thần người ta run sợ.
Minh Vương ngậm nửa thanh cay trong miệng, cầm thanh cay mà mút rất vui vẻ.
Hắn liếc mắt nhìn mũi tên bay đến, nhếch miệng:
- Đã nói rồi...!To thì có ích lợi gì, chỉ có hào nhoáng bên ngoài, không đủ cứng rắn!
Vừa dứt lời, Minh Vương giơ nắm đấm lên, lùi lại một bước nhỏ về phía sau, sau đó liên tục đấm ra, đập thẳng vào mũi tên ánh sáng đang lao đến.
Vụ nổ kịch liệt chưa từng xuất hiện, mũi tên kinh khủng kia vẫn như cũ nhẹ nhàng kêu phụt một tiếng, giống như đánh rắm băng vỡ.
Mũi tên ánh sáng to lớn hóa thành cơn mưa ánh sáng đầy trời, xột xoạt tản đi.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người!
Nhìn Minh Vương vẻ mặt ngây dại, tên biến thái này...!từ đâu chạy tới vậy?
Thích lột sạch quần áo, thực lực còn cường đại như vậy!
Đập mũi tên ánh sáng của người ta giống như đập cái rắm...
Trên vòm trời, Lạc Đan Thanh rống lên một tiếng, không cần lo lắng nữa, hắn rốt cục đã có thể hoàn toàn buông tay!
Đại chiến với Tu La Hoàng, bởi vì bị kinh nghiệm bị đánh lén, cho nên hắn vẫn đề phòng cường giả của Tiềm Long Vương Đình.
Nhưng hiện giờ cường giả kia bị quấn lấy, vậy hắn rốt cục có thể thoải mái đại chiến với Tu La Hoàng!
Rầm rầm rầm! !
Trên vòm trời, ánh lửa sáng rực, kiếm khí tung hoành.
Chiến đấu của hai người lại va chạm, không ngừng nổ vang.
Minh Vương lắc lắc quả đấm, cuộn lưỡi, nuốt toàn bộ thanh cay vào trong miệng, khẽ ợ hơi, khoát tay áo về phía Tiêu Nha.
- Đừng nghịch nữa, trở về đi, ngươi không được đâu.
Tiêu Nha buồn bực tựa hồ muốn hộc máu, Tại sao người này...!vẫn nói hắn không được, hắn thật sự rất tức giận!
Nhưng so với buồn bực và tức giận của hắn, trên tường thành các Luyện Đan Sư Thiên Lam Thành lại vô cùng hãnh diện, hưng phấn.
Bọn họ đều có chút cuồng nhiệt nhìn về phía Minh Vương, người này...!mặc dù là Bái Y Cuồng Ma, nhưng