Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

736: Hương Vị Quen Thuộc 1


trước sau


Tiểu U nhìn chằm chằm, cặp lông mi dài khẽ rung động, mặt đầy nghi ngờ nhìn Bộ Phương, lại nhìn Dương Mỹ Cát ở phía xa.

Cái miệng căng phồng, nhất thời nhai ngấu nghiến.

Nàng càu nhàu một tiếng, nuốt cơm Long Huyết vào miệng, trên đôi môi hồng hào dính đầy dầu mỡ, nhìn qua có chút hấp dẫn, toát ra vẻ sáng bóng mê người!Bộ Phương vừa tiến tới bên cạnh Tiểu U, bị Dương Mỹ Cát hét lên như vậy, cả người cũng thoáng run rẩy, có chút kinh ngạc nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Dương Mỹ Cát.

Dương Mỹ Cát ôm đầu, hơi nhướng mày, vẻ mặt nhìn Bộ Phương như nhìn lưu manh.

Bộ Phương ngẩn người, nữ nhân này rút cuộc có ánh mắt gì vậy?Bộ lão bản muốn trở thành Thực Thần ở thế giới huyền huyễn làm sao có thể hèn mọn như vậy?Bộ Phương thật sự không thèm để ý tới Dương Mỹ Cát, tiếp tục quay đầu nhìn về phía Tiểu U vẫn đang chăm chỉ nhai nuốt.

- Tiểu U à! thế nào, cơm Long Huyết tối nay ăn ngon không?Cơ bắp trên mặt Bộ Phương khẽ run lên, nhất thời lộ ra nụ cười có chút khó hiểu, nụ cười khiến Dương Mỹ Cát nhìn thấy cũng dựng tóc gáy.

Tiểu U nghe thấy Bộ Phương hỏi, vội vàng gật đầu.

- Ăn ngon sao, được, nếu ăn ngon, vậy thì ăn thêm nhiều một chút.


Bộ Phương xoay người cầm lấy bát cơm của Tiểu Bát, đổ cơm Long Huyết vào đĩa của Tiểu U, đẩy tới trước người Tiểu U.

Tiểu Bát ngẩng cái đầu còn dính một hạt cơm Long Huyết, vẻ mặt ngây dại, xảy ra chuyện gì vậy?Tiểu U vội vàng nuốt miếng cơm Long Huyết trong miệng, nheo mắt, bĩu môi, lòng tràn đầy vui mừng, gật đầu, vươn bàn tay còn dính đầy dầu mỡ, nắm một nắm cơm tiếp tục đút vào trong miệng.

Ở bàn đối diện, Cẩu Gia mở to mắt, trong miệng nhai miếng thịt sườn, mùi thơm thịt sườn nhất thời tràn ngập.

Chẹp chẹp.

Tiểu tử Bộ Phương hôm nay có vấn đề, tay chó Cẩu Gia đặt trên bàn, vừa nhai thịt vừa liếc mắt nhìn Bộ Phương.

Bộ dạng nghiêng đầu và nụ cười hèn mọn của Bộ Phương khiến hồ nghi trong lòng Cẩu Gia càng thêm nồng đậm.

Nụ cười của Bộ Phương, thật sự làm người ta sởn tóc gáy.

- Tiểu U à, nếu ăn ngon! Có muốn tự mình nấu ăn không?Nụ cười trên mặt Bộ Phương từ từ biến mất, nhếch miệng, chân thật nói với Tiểu U.

Song, Tiểu U vừa nghe lời nói của Bộ Phương nhất thời trừng mắt, trực tiếp lắc đầu.

- Không làm, ta chỉ muốn ăn.

Ngươi chỉ cần ăn! Bộ Phương phảng phất cảm thấy có một mũi tên vô hình bắn vào trái tim hắn.

Không hổ là một tín đồ ăn uống, ngươi có thể ăn, ăn cho đã ghiền! Cẩu Gia thấy bộ dạng xì hơi của Bộ Phương, nhất thời nhếch miệng cười khẽ.

Bộ Phương sờ sờ lỗ mũi, liếc mắt nhìn Cẩu Gia:- Thế nào? Ngươi muốn thử nấu thịt sườn không?- Không làm, bổn Cẩu Gia chỉ cần ăn.

Cẩu Gia kiêu ngạo lắc đầu, cắn một miếng thịt sườn, nước sốt thơm phức nhất thời văng ra ngoài.

Bộ Phương nhếch miệng, con

chó lười biếng này!Nơi xa vẻ mặt Dương Mỹ Cát buông lỏng, nhất thời khẽ lui về sau một bước, ngồi trên ghế, thở ra một hơi.


Thì ra Bộ Phương muốn để Tiểu U nấu cơm! Nhưng, U tỷ đẹp như vậy, nàng chỉ cần ăn là được.

Dương Mỹ Cát thầm nghĩ.

Bộ Phương thất vọng hai lần, có chút bất đắc dĩ đứng dậy, lần nào tìm kiếm đầu bếp tập sự cũng vô cùng khó khăn.

Tài nghệ lừa gạt của hắn vẫn chưa đủ.

Nhưng chuyện này không thể trách hắn, dù sao hắn chỉ là một đầu bếp, một tiểu đầu bếp thuần khiết và vô liêm sỉ.

Bộ Phương đứng lên, trong lòng mặc dù có chút không cam lòng, nhưng hắn cũng không có cách nào, đối mặt với hai tín đồ ăn uống này, hắn cũng rất bất đắc dĩ.

Lôi một cái ghế, ngồi trước cửa quán ăn, nơi xa sắc trời đã dần dần ảm đạm, trời chiều nghiêng ngả lộ ra một màu sắc diễm lệ, mây trôi bồng bềnh, đẹp không sao tả xiết.

Phía chân trời nơi xa, có mấy bóng chim vỗ cánh, lơ lửng trên bầu trời, bay về phương xa.

Còn có tiếng chim kêu văng vẳng, gần mà xa, xa mà gần.

Trong Thiên Lam Thành, bởi vì đại chiến vừa kết thúc, không ít người đang bận rộn tu bổ Thiên Lam Thành.


Mặc dù Thiên Lam Thành có trận pháp, sẽ tự động chữa trị những chỗ bị hỏng hóc.

Nhưng nếu có người tương trợ! , tốc độ sửa chữa sẽ nhanh hơn.

Nhìn cảnh sắc trong chốc lát, Bộ Phương cảm thấy có chút nhàm chán, đứng dậy, tính toán trở lại trong phòng bếp luyện tập nấu nướng.

Quay người lại, nhìn thấy thân ảnh khổng lồ của Dương Mỹ Cát.

- Làm sao ngươi vẫn còn ở đây?Bộ Phương nghi ngờ hỏi.

Dương Mỹ Cát ôm bụng, chép miệng, nói:- Ta bất giác thấy đói bụng! Bộ lão bản, ta có thể gọi đồ ăn không?Dương Mỹ Cát thành khẩn nhìn Bộ Phương.

Giờ phút này lỗ mũi nàng tràn ngập mùi thịt sườn và cơm Long Huyết, mùi vị đó thật sự khiến nàng rất ngứa ngáyNàng nhìn Bộ Phương, định nói thêm gì đó, trong bụng đã phát ra tiếng kêu ọc ọc, nàng cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện