Minh Khư.
Trên giải đất mờ mịt vô tận, trong một cái khe cực đại giống như bị đao khí chém vỡ, một tòa cung điện khổng lồ nguy nga hoàn toàn bằng kim loại đen như mực đứng sừng sững uy nghiêm.
Các góc cạnh của cung điện rất dữ tợn, những cột sắt băng giá vươn lên trời như những thanh kiếm sắc bén giết chóc, trên kiếm tản ra ánh sáng lạnh lẽo, giữa những lưỡi kiếm có sợi dây xích đen tối và lạnh lẽo liên kết, xích sắt va chạm phát ra âm thanh ken két.
Đây là Minh Vương cung, là cung điện đứng đầu Minh Khư, không giống với vẻ phồn hoa cao quý như trong tưởng tượng, cung điện này lạnh lẽo mà vắng vẻ.
Trong cung điện to lớn, bóng người thưa thớt.
Chính điện Minh Vương cung.
Một vị nam tử mặc khôi giáp màu đen băng giá ngồi dựa vào ghế với vẻ mặt chán nản, trong tay hắn cầm một trái linh quả kỳ quái, thỉnh thoảng nhét vào trong miệng.
Có những mảnh vụn của trái linh quả và vỏ hạt rơi khắp mặt đất, trong đại điện có chút hỗn độn, thậm chí còn có xương cốt linh thú rải rác xung quanh.
Nếu có người xuất hiện ở đây, chắc chắn sẽ không cảm thấy đây là Minh Vương cung nghiêm trang, chỉ cảm thấy nơi này vừa tổ chức yến tiệc nhưng chưa dọn dẹp.
Minh Vương Nhĩ Cáp xõa mái tóc màu đen, đút một trái linh quả vào trong miệng, cắn một miếng, nước trái cây văng khắp nơi, vị chua ngọt tràn ngập trong miệng hắn.
Nhưng trên mặt Minh Vương hoàn toàn không có bất kỳ bộ dạng hưởng thụ.
- Thứ này...!tại sao có thể khó ăn như vậy! Ta muốn ăn thanh cay...!Ta trúng độc thanh cay rồi!
Minh Vương phiền não, thân thể chợt ngồi thẳng, lắc đầu, mái tóc tung bay.
Trong mắt hắn hiện ra vẻ mê ly, nhớ tới mỹ vị thanh cay, không còn là chính mình.
- Lão Thiết! Mau vào đây, lão Thiết!
Minh khí trong tay Minh Vương hiện lên, vừa sờ, nhất thời linh quả đều hóa thành tro bụi, sau một khắc, Minh Vương lớn tiếng hét ra ngoài cung điện n.
Một đạo nhân ảnh từ bên ngoài cung điện bay vào, cung kính xuất hiện trước mặt Minh Vương.
Đây là một đứa trẻ có mái tóc trắng, đôi mắt hài đồng rất to, khi nhấp nháy tựa hồ có linh động lưu chuyển bên trong.
Minh Vương mặc khôi giáp, cả người có chút khôi ngô anh tuấn, hắn đi xuống, bước tới trước mặt hài đồng tóc trắng, sắc mặt vô cùng trịnh trọng.
Minh Vương đặt tay lên đầu hài đồng tóc trắng, thân thể khẽ cúi xuống, nheo mắt.
- Lão Thiết...!Ta muốn ăn thanh cay!
Minh Vương chân thành nói.
Lão Thiết nháy mắt, vẻ mặt ngơ ngác:
- Minh Vương đại nhân, thanh cay là vật gì?
Vào giờ khắc này không khí tựa hồ trở nên yên lặng hơn mấy phần.
Hồi lâu sau, Minh Vương mới gãi gãi đầu, trên khuôn mặt anh tuấn toát ra vẻ khổ sở.
Không có thanh cay ăn, tức thật!
Đám thi quỷ chết tiệt kia, lại ăn toàn bộ thanh cay mà bổn vương trân quý...!Làm hại Bổn vương hiện tại không có gì để ăn! Thật tức giận!
Sau khi tức giận xoa đầu hài đồng tóc trắng, thân hình Minh Vương chợt lóe, trở lại ngồi trên ghế, mệt mỏi nghiêng người, ngẩng đầu lên, vẻ mặt bất cần đời.
- Lão Thiết, lấy gương nhị giới của ta ra đây, ta không thể đi ăn thanh cay, vậy ta cũng phải có thể nhìn một chút...!Đám thi quỷ chết tiệt kia, cũng có một ngày bổn vương lột sạch toàn bộ da của bọn hắn, một đám xấu xa!
Gương mặt hài đồng đỏ bừng.
Hắn tên là lão Thiết, là sứ giả của Minh Vương, trong đại điện nguy nga này chỉ có Minh Vương và hắn.
Sau khi nhận được lệnh của Minh Vương, hài đồng tóc trắng chạy đi.
Chỉ chốc lát sau, ôm